- Quá trình điều tra,ácđịnhnghicangiếtthanhniêntróichântaytrongnhànghỉbxh ligue 1 công an xác định được 2 nghi can có liên quan đến vụnam thanh niên bị sát hại, trói chặt chân tay trong nhà nghỉ.
Liên quan đến vụ “thanh niên chết trong nhà nghỉ bị trói chặt chân tay”, một nguồn thông tin cho hay, cơ quan CSĐT Công an tỉnh Đắk Nông đã khoanh vùng, xác định được 2 nghi can và đang tổ chức truy bắt ráo riết.
2 nghi can này gồm: L.M.L (SN 1999) và L.C.T (SN 2001, cùng ngụ thôn 1, xã Đắk Wer, huyện Đắk R’lấp, tỉnh Đắk Nông). Hiện cả 2 nghi can đã có dấu hiệu bỏ trốn khỏi địa phương.
Công an khám nghiệm tại nhà nghỉ nơi nam thanh niên bị sát hại, cướp tài sản
Nạn nhân bị sát hại được xác định là anh Võ Thanh Tùng (SN 1981, ngụ thôn 6, xã Kiến Thành, huyện Đắk R’lấp), là chủ quán cơm trên địa bàn.
Trước đó như VietNamNet đã thông tin, chiều 12/4 chủ nhà nghỉ T.V ở tố 6, thị trấn Kiến Đức, huyện Đắk R’lấp kiểm tra phòng thì tá hỏa phát hiện anh Tùng nằm chết trong tình trạng bị trói chặt chân tay.
Vào cuộc điều tra, Công an xác định, anh Tùng thuê phòng tại nhà nghỉ trên vào chiều cùng ngày và sau đó lần lượt có 2 thanh niên nghi vấn tìm đến và rời đi trong sự vội vã.
Đến nay, công an đủ cơ sở xác định, nạn nhân Tùng bị sát hại. Ngoài ra, làm việc với công an, người nhà anh Tùng cung cấp thông tin là anh này đã bị mất đi 1 số tài sản gồm: 1 chiếc nhẫn mặt đá trị giá khoảng 9 triệu đồng, 1 ĐTDĐ và 1 ví tiền bên trong có khoảng 5 triệu đồng.
Quá trình điều tra, công an khoanh vùng, xác định 2 nghi can L và T tình nghi có liên quan đến cái chết của anh Tùng nhưng đã bỏ trốn khỏi địa phương. Hiện Công an đang truy bắt 2 nghi can để làm rõ.
Thanh niên chết trong nhà nghỉ bị trói chặt chân, tay
Người thanh niên đến thuê nhà nghỉ được một lúc thì có hai người lạ mặt vào theo. Ít lâu sau chủ nhà nghỉ phát hiện vị khách thuê phòng đã chết trong tư thế bị trói chặt chân, tay.
Phan Hiển và bà xã đưa cả hai con đồng hành trong chuyến tập huấn ở châu Âu. Thời điểm này, anh tích cực tập luyện để chuẩn bị cho giải đấu dance sport The Star Championshiptại Italy nhằm nâng cao trình độ và chinh phục các thành tích mới. Anh càng quyết tâm đạt mục tiêu cao nhất khi vợ và hai con là hậu phương ở bên.
Nói về lý do lần đầu đưa cả Kubi và Anna sang Italy, Khánh Thi thổ lộ muốn cả gia đình có một mùa hè ý nghĩa bên nhau. “Hè năm nào, vợ chồng tôi cũng đi công tác, hai con ở nhà với ông bà và không có được kỳ nghỉ hè đúng nghĩa như nhiều bạn bè đồng trang lứa. Hai bé cũng đã lớn, hiểu chuyện nên ông bà có thể yên tâm cho hai cháu theo bố mẹ".
Đã ở Italy được khoảng 1 tuần, Khánh Thi mừng bởi thấy hai con ngoan ngoãn, tự lập hơn so với lúc ở nhà. Hai bé tự xách vali ở sân bay, không cần ba mẹ nhắc nhở về giờ ăn, giờ ngủ.
Vợ chồng Khánh Thi tình tứ.
Trong khi Anna tận hưởng chuyến đi chơi, Kubi được bố mẹ sắp xếp thêm lịch học nhảy với các bé ở Italy để cậu nhóc có thể thỏa mãn đam mê khiêu vũ thể thao. Khi không vướng lịch tập, Phan Hiển - Khánh Thi tranh thủ đưa hai con dạo phố, tham quan, tận hưởng những quán ăn ngon và mua sắm.
Đang mang thai gần 6 tháng, Khánh Thi tự cảm nhận cơ thể ngày càng nặng nề. Tuy vậy, cô vẫn cố gắng làm việc và hỗ trợ ông xã lên lịch tập và thi đấu. Tháng 7 tới, cô còn có kế hoạch cùng chồng sang Trung Quốc để tham dự giải vô địch dance sport thế giới.
“Ngoài ăn uống nhiều đồ bổ dưỡng, tôi còn uống thêm thực phẩm chức năng để em bé trong bụng được khỏe mạnh. Trộm vía, từ lúc mang bầu, dù đi công tác nhiều nhưng em bé vẫn thích nghi với cường độ làm việc của mẹ. Sau chuyến đi Trung Quốc, tôi sẽ ở nhà nghỉ dưỡng để chờ ngày lâm bồn”, cô tiết lộ.
Khánh Thi: Tôi ước mong làm Viện trưởng từ lâu!Nữ kiện tướng Dancesport tự hào vì được bổ nhiệm chức Viện trưởng Viện Văn hóa Nghệ thuật của trường Đại học Kinh tế - Tài chính TP.HCM (UEF)." alt="Khánh Thi tình tứ bên ông xã Phan Hiển" />
Mưa lớn đã làm nhiều con sông tràn bờ, gây ra lũ lụt khiến nhiều người phải sơ tán khỏi nhà và các địa điểm kinh doanh. Khi con người tìm đến các nơi trú tạm, lũ chuột đã ra khỏi tổ và tung hoành ở Shibuya.
Nhiều con chuột chui lọt qua các cánh cửa sập đã đóng
Chuột 'đột nhập' cả vào trong các cửa hàng
Trước cơn bão, Shibuya đã phải đối mặt với tình trạng chuột phá hoại nghiêm trọng. Một siêu thị đã phải đóng cửa sau khi một đoạn video ghi lại hình ảnh loài gặm nhấm chạy dọc các kệ đựng hàng được đăng tải trên mạng.
Shibuya là khu vực mua sắm sầm uất ở thủ đô Tokyo
Anh Thư
" alt="Xem chuột 'tung hoành' ở khu phố Nhật bị bỏ hoang sau siêu bão Hagibis" />
Như Bình trong ngót 200 trang văn, chưa bao giờ thôi nhỏ lệ. nước mắt thấm trên những khuôn mặt người thân. Những người có cả một bầu trời đỏ dậy miền Trung nhưng suốt đời chẳng mấy chốc cất nỗi cơ cực đi mà ngó lên viễn thẳm, có cả khung trời mùa xuân hoa trái dâng hương nhưng chẳng thảnh thơi nuôi nhựa xuân trong lồng ngực. Những nếp tranh luôn vắng vẻ vì con người còn mải miết trong bùn đất. Đến mức, như thể cái nghèo giăng bẫy khắp chốn, chạy kiệt quệ họ vẫn không ra khỏi.
Nhưng đất nghèo nuôi chí lớn. Như Bình đã họa lại cả một thời thiếu thốn, đến cái cây ở vườn nhà chị cũng chưa bao giờ lớn đủ trong cái ngưỡng tự nhiên mà trời ban tặng. Để nhắc đến miền Trung là nhắc đến dải đất, mà mỗi hạt cát cũng đủ căng mình gánh nắng gió, con người nơi ấy đã thắt lưng buộc bụng, ra khỏi đói nghèo, bằng quyết chí đổi đời, bất chấp nghiệt ngã của số phận giáng xuống. Hoàn cảnh không lôi tuột họ xuống hố mà chỉ khiến họ can trường và kiêu hãnh trưởng thành vượt bậc.
Lần lần từng con chữ Như Bình, thấy hiển hiện một gia đình yêu thương kiểu mẫu. Cha mẹ chị đi trong những nỗi mất mát quá lớn, kì hôn nhân dài đến 10 năm éo le khó sinh con, rồi núm ruột đỏ hỏn vừa ra khỏi lòng mẹ đã tắt sự sống. Cha vẫn yêu thương che đỡ cho mẹ, trước mọi rìu búa dư luận, những soi xét lạnh lùng, tàn nhẫn. Bù đắp cho niềm tin nuôi bằng nước mắt ấy là đàn con 5 đứa, ai nấy đều học hành bài bản và có vị trí xã hội. Cả một đoạn trường nhọc nhằn mà khi nhắc lại ai nấy đều bùi ngùi. Người dân quê chị còn nhắc đến gia đình họ Lê ấy trong niềm tự hào.
Nỗi thương cha, nhớ mẹ của Như Bình đã thêu vào khung trời năm tháng những sợi chỉ ngào vị mặn mòi. Người mẹ thông minh, buôn bán nhanh nhạy nhưng thất học, cả đời đàn bà tất tả xuôi ngược để lo cho đàn con ấm bụng và được học hành. Đến nỗi, tấm lụa đẹp mịn màng, mãi nằm lại trong cái rương kỉ niệm, bởi mẹ tiết kiệm, vì cả đời mẹ có mấy chốc được thảnh thơi mà ngắm nghía, chăm chút bản thân. Khi các con bù đắp được, là lúc thời gian đã vít còng lưng mẹ. Dấu ấn cả một thời gian khổ đã mang trên tấm lưng bà mẹ nhọc nhằn. Mảnh lụa đã mủn đi, nhưng bụi mục đã găm vào Như Bình niềm ân hận và nỗi thương mẹ đến xót xa.
Mỗi lần lật lại kí ức, chị lại chạm vào tấm lua mẹ không bao giờ được mặc. Tất cả đã khiến Như Bình bằng mọi giá phải học tập và lao động để vượt lên hoàn cảnh. “Tấm lụa đẹp như chỉ có trong cổ tích. Mẹ cất kỹ dưới đáy rương, một năm đến Tết, mẹ giở rương ra một lần cho chúng tôi sờ vào tấm lụa hồng ấy một lát, để cảm nhận hít hà về một thứ gì đó thuộc về cái đẹp và xa xỉ”. Viết về mẹ, Như Bình nhắn những đứa con: hãy biết yêu thương và đừng để yêu thương trở nên muộn mằn, vô nghĩa.
Cả đời âu lo của mẹ, được bù đắp bởi cha, một người đàn ông tử tế, vào đời với gia tài đàn ông vô giá: mảnh khảnh thư sinh, tài hoa, đàn hát, văn võ đủ cả. Nhưng số phận phóng tay đấy, rồi lại keo kiết có thừa, cha mẹ lận đận đường con cái. Hàng chục năm mỏi mòn chờ kết trái tình yêu. Tuyệt vọng, hy vọng, mất mát, vỡ òa hạnh phúc. Gia đình chị đã nức tiếng một vùng bởi có đến 5 người con đỗ đại học.
Mỗi mùa vu lan là mỗi day dứt Như Bình. Từng câu chữ chậm trôi giữa đôi bờ nhớ, quên. Nhớ những tháng ngày hạnh phúc, “Cha mạnh mẽ, ngang tàng như sóng ở sông Ngàn Mọ quê mình. Cha là thầy giáo dạy môn toán cho nhiều học sinh đi thi học sinh giỏi, nhưng cha lại cũng giỏi võ trong xã không ai bằng. Thời Pháp, cha là đấu sĩ chuyên đánh võ ở các võ đài của Pháp để kiếm thêm thu nhập cho mẹ nuôi các anh. Cái cách mà cha sống ngang tàng, lãng tử, bảo vệ các con, bảo vệ kẻ yếu, đánh lại những kẻ chuyên đi bắt nạt người khác cũng thành giai thoại ở quê mình”. Bóng dáng cha mẹ thấp thoáng sau bao sợi ngâu buồn, vĩnh viễn gieo nức nở xuông nhân gian. Đứa con Như Bình như thể đã quên khoảnh khắc sống của mình để níu bám vào song thân để được trở về thời thơ bé, nghe cha khỏa nước trên sóng sông Ngàn Mọ, ngắm dáng mẹ lẫn vào khuya sâu bên mảnh vườn quê. Chỉ những con chữ nhỏ bé mới có sức mạnh nối dài linh cảm giữa hai cõi đến thế. Cuộc sống nào cũng bắt đầu từ vô hình rồi đến hữu hình. Kiếp luân hồi cứ tiếp nối tiếp nối nhau.
Trang sách Như Bình bước ra o Khuyên, người mà gia tài đầy ắp nỗi bất hạnh đàn bà, nhưng giàu có tình yêu của những người ruột thịt. Đến nỗi trong cơn mộng du hoảng loạn, o đã tìm cho mình con đường giải thoát bằng cái chết ở quốc lộ. Cái chết với những người kiệt cùng lại là một ân huệ. O Khuyên khiến chị nhớ lại “những thời đoạn sóng gió, cuộc sống chưa bình yên, tôi rơi vào rối loạn âu lo mất phương hướng trầm trọng”. Như Bình thương o Khuyên, và tất cả đàn bà trên thế gian này, thương mình. O Khuyên khiến độc giả cảm thương nhưng vô cùng trân trọng cách o gói ghém đời mình chi chút trong những món đồ cũ kĩ “Mở ra thấy đó là tấm bằng khen cài Huân chương Kháng chiến chống Mỹ hạng Nhất của o. Trên tấm huân chương là chiếc phong bì ghi “Tiền làm quách khi chết”. Mở phong bì ra có chín triệu đồng”. Đời ai rồi cũng mở, cũng gói, nhưng Như Bình mở trang văn đàn bà miền Trung của một thời quá vãng đã để lại một dư vang nước mắt ngậm ngùi và trân trọng.
Nhà văn, nhà thơ Như Bình. Nguồn ảnh: Phụ nữ Việt Nam.
Mượn con chữ để gửi lòng biết ơn
Là một họa sĩ, kí ức chị có khi được vẽ bằng sắc hoa học trò: bằng lăng tím nhức nhối. Mùa học trò trong veo, hồn nhiên lại khắc trong chị nỗi đau mất đi người bạn học. Gom bao nhiêu sắc tím mực mồng tơi để viết về tình bạn ấy? Những đứa trẻ một thời đi về trên những con đường gầy gò luồn vào xóm cát, mỗi vết chân đến với cổng trường theo đòi con chữ như những cánh sao. Số phận dẫn chúng đến với chốn riêng, người thắp sáng, kẻ nhập nhòa, đó là những tình trong trẻo và ngây thơ nhất.
Nhưng người bạn của chị đã ra đi ở độ tuổi mùa xuân cuộc đời. Bằng lăng tím đã cứa vào tim chị, nỗi buồn mất não nùng. “Ngày ấy, trong giàn giụa nước mắt đau thương, tôi đã nghĩ không hiểu sao, thiên nhiên có thể vô tâm mà đẹp não nùng trong ngày bạn tôi từ biệt tuổi thanh xuân để về trời. Tôi đã hận cả mùa hè thành Vinh, giận cả màu đỏ nhức nhối của hoa phượng, và màu tím của bằng lăng. Cái chết tháng Năm của bạn đã để lại trong lòng tôi vết thương sâu của mùa hè. Vết thương màu hoa phượng. Vết thương màu hoa bằng lăng”.
Như Bình là một người đàn bà đầy dậy cảm. Những điều giản dị, nhỏ bé trong đời lại gọi, chạm và cứa vào hồn chị. Sau những tất tả đời thường, chị trở về tổ ấm yêu thương.
Từ không gian của mình, bên ô cửa nhỏ chị nhìn ngắm thế giới qua tâm hồn mình: “Cửa sổ là đôi mắt của ngôi nhà, là tâm hồn của cái không gian ấm áp được gọi là gia đình bé mọn. Cửa sổ nhà tôi luôn mở khi tôi trở về nhà, có khi mở cả những ngày mưa, những mùa đông hun hút lạnh… Nếu bạn đứng ở khung cửa sổ, áp má vào cửa kính nghe mưa chảy đầm đìa tràn trề trên gương mặt mình, chỉ cách có một tấm kính mỏng, bạn sẽ thấy dịu lòng biết bao khi ngoài kia bão tố đang tràn về và mình ở phía sau một khung cửa sổ bình yên ấm áp”.
Thế giới xao động và đầy âm vang. Mà mỗi chuyển động của nó đi vào trong chị dù nhẹ bẫng hay mãnh liệt thì cuối cùng sau mỗi trường đoạn, đủ đầy cảm xúc sẽ đến với độc giả, viết là cách thương yêu chan chứa.
Như Bình qua Thương những xa xôiđã mượn con chữ để gửi lòng biết ơn sâu sắc về gia đình, bạn, quê hương cả những người, những điều chị gặp dọc hành trình cõi người, tất cả để có một Như Bình của hôm nay. Nghệ sĩ, khi đã chín, chữ của họ là một trái thảo. Cái cách Như Bình trải bày tâm hồn mình ấy, chính là phẩm hạnh nghệ sĩ của chị. Và dù có tài hoa, danh tiếng đến đâu, mà quên những yêu thương, lơ đễnh với những máu thịt của đời mình, ấy cũng là một mất mát, nhẫn tâm.