"Không phải cứ xây tàu điện,énvỉahèmởđườngchoxemáyôtôkhiếngiaothôngcôngcộngHàNội thoithókết quả giải bóng đá tây ban nha mở tuyến BRT, xe buýt là người dân sẽ tự khắc sử dụng. Cái chúng ta nhìn thấy trước mắt là những con tàu, chiếc xe hiện đại, sạch sẽ, đúng giờ... Nhưng muốn người dân sử dụng phương tiện công cộng thường xuyên thì phải có chiến lược phát triển cả một hệ thống giao thông đồng bồ. Đặc biệt trong số đó là phải 'hạn chế phương tiện cá nhân', cũng như tăng sự thoải mái cho người đi bộ và phương tiện công cộng.
Riêng khái niệm 'hạn chế phương tiện cá nhân', tôi nghĩ chắc sẽ ít người Việt đồng tình. Đa số chúng ta cho rằng, cứ phát triển giao thông công cộng trước rồi mới tính đến chuyện từ bỏ phương tiện cá nhân giao thông cá nhân song song theo kiểu 'nước sông không phạm nước giếng'.
Phát triển giao thông công cộng phải đồng bộ. Trước và sau mỗi chuyến xe công cộng là hai lần đi bộ. Thế nên, vỉa hè bị chiếm dụng, không an toàn, không mát mẻ, kết nối các tuyến không thuận lợi... thì tàu metro, BRT, xe buýt làm sao mà thu hút người dân sử dụng nhiều hơn xe cá nhân được? Cứ một đồng bỏ vào xây phương tiện công cộng, lại có hai đồng xây thêm đường, cầu, mở rộng đường cho xe cá nhân thì mãi mãi chúng ta sẽ không thể thu hút được người dân sử dụng giao thông công cộng.
Làm gì có nước phát triển nào không hạn chế xe cá nhân mà giao thông công cộng phát triển được? Đi xe cá nhân lúc nào cũng thoải mái hơn xe công cộng, thế nên nếu không có chính sách hạn chế xe cá nhân, Việt Nam sẽ không bao giờ đưa giao thông công cộng trở thành đến gần với người dân.
Văn minh giao thông công cộng vốn cần vỉa hè cho hai lượt đi bộ trước và sau mỗi chuyến tàu điện, xe buýt. Nếu chúng ta chỉ lo xây buýt nhanh, metro, trong khi quên mất việc điều chỉnh vỉa hè, cho thuê vỉa hè, cứ cắt chỗ này, xén chỗ kia để mở rộng đường, giảm bớt thuận lợi cho người đi bộ thì không thể thành công được.
>> Hạn chế xe máy, ôtô thay vì xén vỉa hè mở rộng đường Hà Nội'
Nói chung, việc tăng diện tích đường giao thông để đáp ứng nhu cầu chạy xe máy, ôtô cá nhân là không khả thi.Bangkok (Thái Lan) đi trước Việt Nam về giao thông công cộng tới 20 năm và thực tế cho thấy tình trạng kẹt xe của họ vẫn tồn tại (do xe cá nhân vẫn chạy trong thành phố). Ccần khôn ngoan, không đi theo vết xe đổ đó.
Việc đi bộ nóng hay mát là do cách quy hoạch của thành phố. Nếu thật sự muốn việc đi bộ trở nên dễ chịu thì cứ trồng nhiều cây xanh, làm mái che, xây hồ nước điều hòa... là sẽ có tác dụng ngay. Đừng đổ lỗi không khí ở Việt Nam nóng bức, không thích hợp cho việc đi bộ rồi bảo thủ với phương tiện cá nhân. Singapore còn nóng hơn nước ta, nhưng người ta vẫn phát triển giao thông công cộng văn minh đấy thôi.
Điều kiện đi bộ ở ta vốn đã yếu kém rồi (vỉa hè bị lấn chiếm, thiếu cây xanh, bóng mát...) mà bây giờ còn gặp ý kiến cắt xén để mở đường, hoặc xây đường trên cao để đẩy người đi bộ lên đó, nhường đường cho xe máy, ôtô thì biết bao giờ chúng ta mới có giao thông văn minh?Nếu ưu tiên cho xe cá nhân hơn con người thì cuối cùng chính con cháu chúng ta sẽ phải gánh chịu hậu quả là hít thở khí thải ô nhiễm mỗi ngày và nạn kẹt xe mãi không có lối thoát".
Đó là quan điểm của độc giả Mai An Tiemxung quanh đề xuất xén vỉa hè, dải phân cách một số tuyến đường Hà Nội. Việc xén vỉa hè, dải phân cách để mở rộng đường được Hà Nội thực hiện từ năm 2015, đến nay nhiều tuyến đã được cải tạo theo hình thức này như Khuất Duy Tiến, Phạm Hùng, Trần Duy Hưng, Nguyễn Chí Thanh, Liễu Giai - Kim Mã... Việc mở rộng các tuyến đường, đặc biệt là tuyến BRT, được giải thích sẽ giúp tăng cường khả năng lưu thông, rút ngắn thời gian di chuyển và góp phần giảm thiểu ùn tắc giao thông, cải thiện chất lượng cuộc sống của người dân.
最新内容
- ·Soi kèo góc Melbourne Victory vs Sydney FC, 15h35 ngày 24/1
- ·Truyện One Piece! Ta Sở Hữu Độ Thuần Thục Hệ Thống
- ·br />
Làm gì mà phải khó khăn như vậy, tên khốn Tư Quân kia đang lừa anh đó, để cho anh phải cầu xin anh ta. Lúc bé em cũng uống máu này, cũng lớn lên tốt vậy thôi? Hồi xưa không có chất chống đông, lão tổ tông cũng uống máu tươi như vậy. Là mấy quỷ Tây như anh ta có thể chất yếu, yếu ớt mỏng manh như thế mới phải uống máu thanh trùng gì đó.
Quỷ Tây thể chất yếu.
Hạ Du Châu suy nghĩ một chút, hình như đúng là có chuyện như vậy.
Lần đầu tiên cảm thấy cơ thể của Tư Quân không tốt là lúc tập luyện ở trung tâm hoạt động.
Tiết mục múa kiếm cho lễ hội văn hóa kia vô cùng phiền phức. Không chỉ muốn Hạ Du Châu chơi kiếm, còn muốn có người múa phụ hoạ phối hợp. Ý của đội trưởng là, hành tẩu giang hồ thì phải có mỹ nhân làm bạn mới được xem là anh hùng hiệp khách, vì thế túm mười thai thiếu nữ xinh đẹp từ đoàn vũ đạo tới, mặc Hán phục áo tay dài váy rộng múa phụ hoạ cho cậu.
Hạ Du Châu biểu thị rất đau đầu với cái sáng ý này, nhưng bởi vì cậu đã từ chối nhiệm vụ kéo Tư Quân tham gia lễ hội văn hóa, lúc đối mặt với đội trưởng giả khóc bán thảm thì không khỏi anh hùng khí đoản, chỉ có thể đồng ý.
Xoạt! Bảo kiếm đạo cụ lại lần nữa móc vào ống tay áo dài của người múa dẫn đầu, Hạ Du Châu sợ làm cô bị thương, chỉ có thể thả tay, tuỳ ý để cho bảo kiếm bị tay áo cuốn văng đi khoảng mười mét.
A, xin lỗi, lại đánh trúng vào cậu rồi. Cô gái múa dẫn đầu nói.
Không sao. Hạ Du Châu lau mặt, mồ hôi đầy tay, Nghỉ một lát rồi tập tiếp.
Thời tiết nóng bức, trong phòng tập múa này còn không có máy lạnh. Hạ Du Châu kéo cái áo tay dài của mình đã bị mồ hôi làm ướt, nóng tới mức một câu cũng không muốn nói. Mà mấy cô gái kia thì tràn đầy tinh lực, còn không thấy nóng, líu ríu lại gần nói chuyện với cậu.
Hạ Du Châu, cậu múa kiếm đẹp ghê, lúc trước đã từng được giải thưởng gì chưa?
Trình độ này của cậu, còn cao hơn đoàn võ thuật của tỉnh chúng ta, có phải là sinh viên có kỹ năng thể chất đặc biệt không (1)?
(1) Đây là chỉ sinh viên có kỹ năng thể thao giỏi, ví dụ như cực giỏi về bóng đá, bóng rổ, vân vân. Ở Trung Quốc, khi sinh viên chơi rất giỏi một môn thể thao nào đó thì khi đi thi sẽ được cộng điểm (Baidu).
Trách không được vóc người tốt như vậy, thì ra là sinh viên kỹ năng thể chất đặc biệt.
Hở? Thi được vào tới đây, nửa điểm cộng thể dục cũng không có, thế nào lại thành sinh viên đặc biệt? Đây là nhục nhã đối với ma cà rồng gian khổ học tập mười hai năm liền.
Thấy nếu không nói gì thì lời đồn sẽ truyền đi, Hạ Du Châu nhét răng nanh hút máu vào rãnh, lười biếng nói: Không phải là sinh viên đặc biệt gì cả, đây là võ nghệ gia truyền.
Di chuyển môi chứ không di chuyển răng, trông khờ khờ không hề khiến người ta khiếp sợ, chẳng những không ngăn đề tài câu chuyện mà các nữ sinh đang thảo luận lại được, ngược lại còn làm cho ồn ào hơn.
Oa! Thế gia võ thuật sao?
Cậu có biết cái khác không, cho tụi mình nhìn chút đi.
Nam chính trong bộ phim tiên hiệp gần đây xuất thân từ thế gia võ thuật đó, làm mấy động tác trông đẹp lắm.
Tiếng nói ríu ra ríu rít liên tục, liền biến thành tiếng ve kêu dưới ánh nắng chói chang của mùa hè nóng bức, chít chít chít —— khiến người khác thở không nổi.
Được rồi được rồi, mấy bà chị ơi, để mình đi mua nước uống cho mấy chị, muốn uống gì đây? Hạ Du Châu đứng lên, giơ hai tay lên xin đầu hàng.
Lầu hai của trung tâm hoạt động có một quán trà sữa, nhưng mà mấy loại đồ uống thì khá đơn giản, mọi người ai cũng muốn loại trà sữa đặc biệt của quán có thêm đá. Hạ Du Châu đáp một tiếng, lấy bóp tiền đi lên lầu hai.
Lầu hai có máy lạnh, khí lạnh phả vào mặt khiến con người ta sung sướng thoải mái. Mới vừa bước lên cầu thang, chợt nghe thấy bên phòng đàn cạnh bên truyền ra tiếng đàn dương cầm. Véo von thánh thót, như là dòng suối trên núi cao chảy róc rách ra từ trong khe hở của vách đá xuống, kỳ ảo lưu loát.
Hạ Du Châu có học một chút về đàn dương cầm, có thể nghe ra tài nghệ cao siêu trong đó. Chỉ là bản nhạc Ballade Pour Adeline vô cùng hợp với các loại quán cà phê, nhà hàng Tây, loa trên máy bay cũng mở bản này, cho nên toàn bộ người ở lầu hai không biết đây là tiếng đàn trong phòng đàn, chứ không phải là tiếng nhạc của quán trà sữa.
Người này thật thú vị, tập đàn mà còn lồng nhạc nền cho quán trà sữa nữa.
Hạ Du Châu thấy tò mò, kéo cửa phòng đàn ra đi vào nhìn xem.
Trong phòng đàn có các loại dụng cụ âm nhạc do trường học tài trợ, ở giữa có một cây đàn đại dương cầm. Đàn này được Đoàn Nghệ thuật tôn sùng là mặt tiền, khi có hoạt động cực lớn thì sẽ được nâng đi trấn trận. Bình thường thì gần như là không cho đụng vào, học sinh muốn tập đàn chỉ có thể gảy cây đàn đứng trong góc phòng kia.
Đoàn trưởng nói thế này, Móng vuốt của mấy người không xứng đụng vào hoàng hậu nương nương của tôi.
Hôm nay, hoàng hậu nương nương của đoàn trưởng, đang bị một cái móng vuốt thon dài tuỳ ý khinh bạc. Mà chủ nhân của móng vuốt này, chính là nghệ sĩ dương cầm duy nhất trong trường có tư cách tuỳ ý đụng vào hoàng hậu nương nương —— Tư Quân.
Tư Quân vẫn mặc áo sơ mi trắng như trước, đeo một cái nơ màu đen xinh đẹp. Rõ ràng là phòng đàn của trường học trông ngổn ngang, cứ thế được hắn đánh ra khí thế của nhà hát Wiener Musikverein màu vàng.
Giống như cảm thấy được có người đang nhìn, Tư Quân quay đầu nhìn qua, động tác trên tay không ngừng lại, khúc nhạc vẫn còn tiếp tục. Chỉ là từ Ballade Pour Adeline biến thành Summer (Hạ) (2), còn gật đầu chào cậu.
- ·Truyện Mr Thuốc Ngủ Của Tôi
- ·Nhận định, soi kèo Al Sadd vs Qatar SC, 20h30 ngày 23/1: Tin vào cửa trên
- ·Thanh toán trực tuyến phổ biến nhờ tính đa năng
- ·Uống rượu ngâm cây lá ngón, 3 người chết
- ·Những lưu ý khi chơi xe côn tay, xe phân khối lớn
- ·Nhận định, soi kèo Petrojet vs Al Masry, 21h00 ngày 23/1: Bắt nạt ‘lính mới’
- ·Tài xế bị phạt nặng vì giơ 'ngón tay thối' về phía cảnh sát
|