Năm nay lại thêm một năm tôi lỗi hẹn về ăn Tết với gia đình ở quê nhà xứ Quảng. Chuyện công việc, chuyện tăng ca, trực Tết, cùng bao chuyện vụn vặt chốn Sài Gòn hối hả cứ hết lần này đến lần khác níu chân tôi ở lại.
Nhớ lắm ngày Tết miền Trung, nhớ da diết cái lạnh đêm 30, mấy anh chị em chụm đầu bên bếp lửa nồi bánh chưng để hơ tay sưởi ấm, buôn dăm ba câu chuyện phiếm, ghẹo nhau cười nắc nẻ suốt đêm đông. Nhớ sáng Mồng Một đám trẻ con trong nhà đã ầm ĩ tranh nhau theo ba bưng mâm lễ ra nhà thờ họ. Nhớ hội bài Chòi, nhớ đường hoa rộn rã, nhớ mùi hương trầm an nhiên và thanh thản. Ngày xưa Tết nhất thiếu thốn đủ điều mà sao vui thế.
Mẹ tôi mê nhất mua được bó hoa cúc bông to đều, vàng ươm về cắm bàn thờ và cân hành kiệu ngon về làm món nhắm cho ba đãi bạn nhậu. Ba thì mê nhất ngày Tết trong nhà sẵn mấy lon bia Huda đậm đà mời người thân, bạn hữu.
Món bò ngâm xì dầu ớt đỏ cay nồng vị Tết
Lúc đó nhà còn khó khăn, đâu có tiền mua cả thùng bia, ba tôi chỉ dám mua mỗi lần dăm bảy lon gọi là trữ “của ngon” trong nhà. Khách đến nhà quý lắm ba mới mời bia. Tiếng mở bia lách tách giòn giã vui tai lắm, các chú các bác cứ làm một hơi xong rồi cùng phát ra một tiếng khà sảng khoái, nối tiếp là những tràng cười vì dịp vui gặp mặt. Ba bảo bia Huda sánh vàng như nắng rang Quảng Trị, cái mùi thơm nồng, đượm vị, nhắm cùng món bò ngâm cay xè trứ danh của mẹ thì trên cả tuyệt hảo. Những âm thanh hoan hỉ và nét mặt vui vẻ của ba lúc ấy cứ mãi khắc sâu vào tuổi thơ và theo tôi đi qua bao mùa Tết.
Tết bây giờ đủ đầy hơn, các con cái trưởng thành, ăn nên làm ra cũng sắm sửa cho ba mẹ đủ thứ món Tây, đồ ngoại để ngày Tết thêm tinh tươm. Vậy mà niềm vui ngày Tết của ba vẫn chỉ giản dị như xưa, vẫn chỉ cần đĩa bò ngâm của mẹ, bia Huda đậm đà và anh em, bạn bè cùng con cái quây quần bên những mâm cơm Tết. Quãng này ngoài quê, các anh chị sang thăm ba mẹ chắc nhắc đến vợ chồng tôi suốt, nhắc “bia Huda đã mua sẵn đôi ba thùng mà chưa thấy chú Tú về cùng các anh lai rai”.
Tôi ở xa, lại chẳng thể về đúng đợt Tết này, riêng việc nghĩ xem nên gửi quà gì về nhà để mang chút niềm vui bất ngờ cho ba mẹ và các anh chị em cũng là một điều khiến tôi trăn trở. Đúng lúc mấy anh bạn làm cùng trong lúc tán ngẫu có nhắc đến chương trình “Huda – Thay mặt gửi tình miền Trung” giúp những người xa quê Tết này có thể gửi quà cho người thân, tôi lại nghĩ đến ba mình chính là fan ruột của thương hiệu Đậm tình miền Trung này hai mươi mấy năm qua, ngay khi đó tôi đi tìm kiếm đường link đăng kí tại fanpage Huda Beer và thực hiện tặng quà cho ba, cho cả mấy ông anh thân thiết nữa. Giờ tôi cũng nôn nóng muốn biết ba và các anh sẽ nhận được quà gì lắm, nếu mà may mắn bốc được quà tặng là huy chương bằng vàng của Huda thì có lẽ ba tôi sẽ xúc động lắm, ông vẫn hay tự hào với anh em bằng hữu rằng ông là người tinh tường, biết lựa chọn Huda, bia của người miền Trung mà chất lượng được thế giới công nhận. Mấy lần nghe báo đài đưa tin Huda lại giành huy chương quốc tế về chất lượng là ba tôi liền đi mua vài thùng về tặng hàng xóm xung quanh, niềm vui của ba đơn giản như vậy mà thôi.
Hôm qua mẹ gọi điện, bảo anh Hai nói chú Tú có gửi quà bí mật cho ba, chờ đến 28/1 ra chỗ đặt cây Huda khổng lồ tại Nhà Văn hóa Đông Hà là sẽ được hái lộc bất ngờ. Mẹ kể ba vui lắm, cứ cười tủm tỉm suốt thôi, ba thấy ấm lòng khi thằng con cưng dù không về ăn Tết được nhưng vẫn chu đáo và quan tâm đến ba như vậy. Nghe thế thôi mà tôi thấy lòng vui hẳn, cũng vơi bớt bao nỗi nhớ nhà.
Tết này, Huda thay mặt những người con miền Trung xa quê trao gửi tình cảm ấm áp đến người thân ở quê nhà.
Chương trình “Huda – Thay mặt gửi tình miền Trung” được thương hiệu Đậm tình miền Trung Huda khởi động từ ngày 15/01/2018 trên trang mạng xã hội Huda Beer, và sẽ diễn ra đến hết 31/01/2018. Để gửi tặng những món quà Tết yêu thương cho người thân tại miền Trung, bạn chỉ cần thực hiện hai bước đơn giản: |
Huy Phương
(Đông Hà, Quảng Trị)
" alt=""/>Nhớ Tết miền Trung – Nhớ vị đậm tìnhCon gái tôi đã ghi bàn trong một trận khúc côn cầu gần đây, phản ứng đầu tiên của con bé là nhảy lên ăn mừng rồi giơ tay chỉ về phía tôi trên khán đài. Tôi đã khóc.
Tôi biết phản ứng như vậy có hơi quá khích đối với một bà mẹ nhưng câu chuyện của mẹ con tôi khác biệt và phức tạp hơn nhiều.
Ảnh: PopSugar |
Trong nhiều năm, tôi đã là một người mẹ không đáng tin cậy, không giữ lời hứa và nói dối con mình, cũng không cho con mình sự an toàn về mặt tình cảm và thể xác mà một đứa trẻ đáng được nhận. Tôi là người nghiện rượu.
Trong vài năm đầu, tôi đã cố gắng hết mình để trở thành một bà mẹ tốt nhưng khi con gái tôi lên 6 tuổi, chứng nghiện rượu của tôi đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Con bé nhanh chóng hiểu rằng không nên tin tưởng tôi. Con bé phải trưởng thành từ quá sớm và từ từ xây dựng một bức tường ngăn cách, đẩy tôi đi và tự bảo vệ bản thân khỏi nỗi sợ hãi, thất vọng, lo lắng triền miên do những hành vi mà tôi gây ra.
Khi con gái tôi 10 tuổi, tôi không còn nghiện rượu nữa. Tôi đã cai nghiện trong sáu tháng. Khi tôi thay đổi bản thân trở thành một con người mới, tôi đã hy vọng quan hệ của chúng tôi sẽ mau chóng được hàn gắn.
Tôi mong đợi con bé sẽ khen tôi vì giữ được sự tỉnh táo trong nhiều tháng liền. Tôi sẵn sàng trò chuyện với con gái cùng những tiếng cười đùa, ôm hôn. Nhưng khi tất cả những điều đó tôi đều không nhận được, tôi sốc và cảm thấy như bị chối bỏ. Dần dần, nhận thức của tôi trở nên rõ ràng hơn để đặt cái tôi của bản thân sang một bên.
Tôi bắt đầu xem xét những gì mình đã gây ra. Tôi nhận ra rằng việc uống rượu đã để lại những vết sẹo không dễ gì chữa lành. Con gái tôi, bằng vốn từ của một đứa trẻ 10 tuổi, đã nói với tôi rằng: "Mẹ ơi, con vẫn sợ lắm".
Tôi thường xuyên để con bé nói bất cứ điều gì nó muốn nói. Công việc của tôi là lắng nghe con mình. Đó là một phần trong việc chữa lành những tổn thương của con bé và cũng là một phần trong quá trình chữa lành mối quan hệ của chúng tôi.
Đây là một chặng đường dài đòi hỏi sự nhẫn nại, đồng cảm và thấu hiểu lẫn nhau. Tôi đã hiểu được sự vị tha từ việc dõi theo cô con gái xinh đẹp, kiên cường của tôi chữa lành những thương tổn. Tôi thấy những người bạn của con bé ôm lấy mẹ chúng nhưng con gái tôi lại tránh xa khi tôi chạm vào con bé.
Tôi thấy con bé chạy đến chỗ bố nó báo tin vui, còn tôi lại là người biết sau cùng. Tôi đã ghen tị. Tôi muốn cái mà tôi đã không có được.
Tôi muốn một điều gì đó có thể khiến tôi cảm thấy tốt hơn khi ngay từ đầu tôi đã là một bà mẹ tồi. Nhưng tôi đã phải tin tưởng - tin tưởng vào thời gian và con gái tôi. Con bé đã cho tôi niềm tin rằng hành trình này đang diễn ra đúng cách.
Những gì tôi đã học được từ con gái tôi là vô giá. Con bé đã cho tôi thấy sự tha thứ và tình yêu vô điều kiện thông qua hành động. Con bé đã thấy được hy vọng và không bao giờ từ bỏ tôi. Có thời gian con bé sống xa tôi nhưng vẫn không vứt bỏ tình yêu với người mẹ này.
Con bé dạy tôi rằng sức mạnh của siêu anh hùng đến từ những điều nhỏ nhặt và dạy tôi cách yêu thương. Nhưng có lẽ bài học quan trọng nhất đó là những điều tốt đẹp sẽ đến với những người biết chờ đợi.
Chúng tôi đã cố gắng hàn gắn mối quan hệ trong hơn bốn năm và điều kỳ diệu không xuất hiện vào thời điểm tôi ngừng uống rượu, sợi dây liên kết giữa chúng tôi đặc biệt hơn nhiều và xứng đáng để kiên trì, nỗ lực. Chúng tôi đã làm được, và không ngừng cố gắng để hàn gắn những vết thương.
Tôi đã cai nghiện được hơn bốn năm nay, giờ con gái tôi đã gần 15 tuổi. Mỗi ngày tôi đều cảm ơn Chúa vì sự tỉnh táo của bản thân và vì tình yêu thương cùng sự tin tưởng của con gái đối với tôi đã quay trở lại. Cho con bé thời gian và không gian cần là điều tốt nhất mà tôi có thể làm.
Tôi giờ đây không ngừng rơi nước mắt từ những điều đơn giản nhất: nhắn tin Snapchat với con bé sau giờ học, cách con bé tìm kiếm tôi sau trận đấu khúc côn cầu, một cái ôm, hoặc bất ngờ với câu "Con yêu mẹ".
Sau sự đàn áp bởi nỗi sợ hãi và oán giận, những dấu hiệu tình cảm đó thật đáng để chờ đợi. Đó là minh chứng cho việc thời gian và tình yêu sẽ từ từ chữa lành những vết thương - của con bé, của tôi và của mẹ con tôi.
Bức ảnh “Hoả hoạn phố Marlborough” (Fire on Marlborough Street) tái hiện câu chuyện buồn về sự sống và cái chết tại một vụ hoả hoạn năm 1975 ở Mỹ.
" alt=""/>Tâm sự của người Mẹ nghiện rượu khiến con gái mất lòng tin