Ông Lê Trường Tùng, Chủ tịch HĐQT Trường ĐH FPT đưa ý tưởng “Cần một lời thề cho nghề giáo - cũng như một cam kết về thiên chức của mình, về cái nghiệp mà mình lựa chọn”.

Thiên chức người thầy và lời thề Socrates

Ông Lê Trường Tùng cho rằng “Trong các ngành nghề của xã hội, chỉ có hai nghề được gọi là thầy, đó là thầy thuốc và thầy giáo. Một thầy thì hỗ trợ giữ gìn sức khỏe sinh mạng con người, còn một thầy nâng tầm người học để tạo dựng tương lai.

{keywords}

"Đã là thầy, lại còn cần phải có tâm, và là "tâm thầy" - một loại tâm đặc biệt"

(Ảnh Đinh Quang Tuấn)

Khi ốm đau, mọi niềm tin đặt vào tay nghề và lương tâm nghề nghiệp của thầy thuốc - thầy thuốc dở thì bệnh nhân nguy. Khi học hành, mọi niềm tin đặt vào trình độ và lương tâm nghề nghiệp của thầy giáo - thầy giáo tồi thì tương lai mạt”.

Vì vậy mà “Đã đã thầy thì phải giỏi. Ngày xưa nếu thầy đi học cũng thi đi thi lại, cũng học làng nhàng - thì chẳng còn gì để mà hy vọng. Đã là thầy, lại còn cần phải có tâm, và là "tâm thầy" - một loại tâm đặc biệt”.

Theo ông Tùng, “Thầy thuốc khi vào nghề có Lời thề Hyppocrates - như một cam kết về thiên chức của mình, về cái nghiệp mà mình lựa chọn, vi phạm lời thề này thì không còn là thầy thuốc nữa. Cũng tương tự, cần một lời thề cho nghề giáo - cũng như một cam kết về thiên chức của mình, về cái nghiệp mà mình lựa chọn, vi phạm lời thề này thì không còn là nhà giáo nữa”.

Ông Tùng cho biết một số nhà giáo dục dự kiến gọi lời thề cho nghề giáo là Lời thề Socrates (Socrates Oath), mang tên nhà hiền triết Hy lạp Socrates (Σωκράτης Sōkrátēs) - người đã đặt ra nền tảng nghề nghiệp và đạo đức cho giáo dục từ 5 thế kỷ trước công nguyên.

Phác thảo “Lời thề Socrates” đối với nghề giáo được ông Tùng đưa ra như sau:

"Chọn giáo dục làm nghề của mình, tôi luôn luôn nhớ rằng tôi là một thành viên quan trọng góp phần vào tương lai của đất nước, của nhân loại, cho tương lai mà tôi chuẩn bị tất cả học sinh/sinh viên của tôi.

Tôi sẽ luôn tôn trọng đồng nghiệp, sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm, kiến thức với các đồng nghiệp, học tập kinh nghiệm của những người đi trước. Tôi sẽ không xấu hổ để nói là tôi không biết, luôn học hỏi nghiên cứu, tăng cường hợp tác, kiên nhẫn và khoan dung với người học và với đồng nghiệp.

Tôi sẽ không tham gia vào bất kỳ mối quan hệ nào, có bất cứ hành vi nào không thích hợp với đạo đức nhà giáo, đi ngược lại trách nhiệm nghề nghiệp duy nhất của tôi là vì người học, giúp họ có trách nhiệm với việc học tập, với sức khỏe và với hạnh phúc của bản thân họ.

Tôi sẽ chăm lo nuôi dưỡng một môi trường học tập lành mạnh, trung thực, an toàn, hỗ trợ người học để họ có thể phát triển hết mức khả năng hiện tại và tiềm năng tương lai. Trách nhiệm của tôi là chuẩn bị cho người học các tri thức, kỹ năng để trở thành công dân của một xã hội toàn cầu.

Tôi sẽ luôn nhớ rằng dạy học vừa là công nghệ, vừa là nghệ thuật, và việc truyền cảm hứng cho người học, phát triển tình cảm, tinh thần của người học cũng quan trọng như phát triển năng lực trí tuệ của họ. Vì lợi ích của mỗi người học, tôi sẽ sử dụng tất cả các tài nguyên hỗ trợ giảng dạy trong sự hiểu biết và niềm tin rằng mỗi chúng ta có cách thức học hỏi khác nhau, và tất cả mọi người đều có thể học hỏi.

Tôi sẽ luôn tôn trọng phẩm giá của người học và gia đình họ. Tôi sẽ không làm tổn thương bất cứ người học nào, và tôi sẽ bảo vệ tất cả những người học không bị tổn hại. Mọi người học đều xứng đáng có được nhiều cơ hội để ước mơ, để học hỏi và để thành công.

Tôn trọng và thực hiện lời thề này, tôi tin rằng tôi sẽ thực hiện được thiên chức nhà giáo mà tôi đã chọn, có một sự nghiệp vững chắc, được tôn trọng và được nhớ tới hiện nay cũng như sau này".

Theo ông Tùng, phác thảo này là gom góp thêm bớt từ các phiên bản Socratic Oath khác nhau, gồm trách nhiệm xã hội, trách nhiệm bản thân, phương thức ứng xử với đồng nghiệp, và đặc biệt là với người học - nhấn mạnh các quan điểm giáo dục hiện đại.

{keywords}

Ảnh Đinh Quang Tuấn

Thề, hay không thề?

Ý tưởng này của ông Tùng nhận được nhiểu chia sẻ khác nhau.

Hiệu trưởng một trường lớn về đào tạo sư phạm nhận xét rằng “Đây là ý tưởng hay”.

Ông cho rằng ngày nay sự nhìn nhận về nghề giáo thực ra cũng không thay đổi so với trước, cho dù vai trò của người thầy đã có những khác biệt khi kinh tế xã hội phát triển.

“Mối quan hệ con người với con người, trong đó có quan hệ thầy – trò, đã bình đẳng hơn. Cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ 3, với tác động của công nghệ, đã tác động tới vai trò của người thầy. Cuộc cách mạng công nghiệp 4.0 sắp tới cũng sẽ hỗ trợ cho người thầy rất nhiều”.

“Nghề thầy giáo cũng giúp trẻ định hình nhân cách, quốc gia nào cũng tôn trọng vai trò của người thầy. Một lời thề - tuyên ngôn nghề nghiệp thực ra rất quan trọng. Nhưng trong nghề giáo có những vấn đề giải quyết chưa tới cội rễ. Chẳng hạn như Trường ĐH Y Hà Nội sinh viên tốt nghiệp ra hầu hết có việc làm. Còn nghề giáo bây giờ đào tạo ra khá nhiều, cử nhân sư phạm tìm việc khó khăn, từ đó làm cho tự trọng nghề nghiệp bị ảnh hưởng.

Nếu muốn có lời thề thật sự thiêng liêng phải đảm bảo nhiều mặt cho nghề giáo” – ông đưa ra quan điểm.

Nhà giáo Văn Như Cương lại cho rằng “không cần thiết phải thề”. “Ngành y có lịch sử nên họ giữ, những ngành khác không cần phải có. Nếu làm chỉ là hình thức”.

Ông Cương nhận định việc đọc lời thề sẽ không làm tăng ý thức của người vào nghề. “Một người thề còn có ý nghĩa, cả triệu người thề chỉ là một việc hình thức. Rồi xét tính đúng – sai của hành động như thế nào trong nghề giáo như thế nào, thế nào là vi phạm lời thề, khi trong nghề giáo có những ranh giới mong manh giữa các hành động. Ví dụ như nhà giáo nào cũng phải thề luôn yêu mến học trò, nhưng với hành động đánh học trò thì có là yêu mến không, khi có những người vẫn bảo thầy đánh trò cũng xuất phát từ tình thương?”…

Thầy giáo Trần Trung Huy, Trường Tiểu học Lai Vu (Kim Thành, Hải Dương) thì cho rằng “Lời thề xuất phát từ cuộc sống. Lời thề cao hơn lời hứa. Lời hứa lại cao hơn câu hẹn.

Lời thề chỉ là để nhắc nhở người thề cố gắng thực hiện đúng những gì mình đã hẹn”.

Dẫn sử sách xưa, anh Huy phân tích “Trong sử sách, có những lời thề sâu nặng khiến hậu thế khâm phục. Chẳng hạn như lời thề kết nghĩa vườn đào của ba anh em Lưu Quan Trương. Nhưng họ cũng không làm đúng được tất cả, vì về sau họ vẫn chết khác ngày.

Nhưng lời thề vẫn được sử dụng, như trong quân đội.

Người ta thề vừa để làm theo, vừa để nếu vi phạm sẽ bị xử phạt rất nặng. Lời thề trong quân đội còn là để góp phần giữ vững chế độ của quân đội đó (Trung với Đảng, hiếu với dân…).

Nhưng trong các ngành nghề của xã hội thì không nên thề. Vì trái lời thề cũng có vấn đề gì nặng nề đâu”.

Với cách hiểu trên, anh Huy cho rằng nghề giáo không nên thề và không cần thề với ai cả. Sở dĩ vậy vì nhà giáo hành động theo cả trí tuệ lẫn tâm hồn. Mà chữ Tâm lại được đề cao hơn chữ Trí.

{keywords}

"Cái cơ bản tạo nên sự tin yêu của học trò chính là trái tim nhân hậu"

(Ảnh Đinh Quang Tuấn)

Nếu không có tâm, nhà giáo sẽ làm việc khiên cưỡng, có tính toán và sòng phẳng. Điều đó sẽ dẫn đến hiệu quả giáo dục thấp và học trò xa lánh. Sự coi thường của xã hội với bản thân nhà giáo, có lẽ đấy là một hình phạt thảm khốc.

Mặt khác, viên chức và nhà giáo đã có quy định về những việc không được làm, rồi quy định về đạo đức nhà giáo. Những quy định đó vừa có tác dụng như vật cản làm chậm lại những vi phạm của người hành nghề, vừa là để nhà giáo tự soi mình khi cần thiết. Còn cái cơ bản tạo nên sự tin yêu của học trò chính là trái tim nhân hậu”.

Bàn về lời thề trong nhà giáo, một giáo viên ngữ văn đã có hình ảnh so sánh rất thú vị: “Tình yêu là thiêng liêng, vậy mà người ta chỉ thề khi trái tim đang bốc lửa. Còn khi tình cảm nguội đi, người ta sẵn sang quên ngay lời ước hẹn… Nghề giáo là thầm lặng  và chẳng ai thề, không phải đốt vì trái tim luôn có lửa!”.

Nghề giáo là nghề đặc thù sáng tạo và giỏi lên nhờ tình yêu con trẻ. Vậy nên chưa phải có lời thề đối với nhà giáo” – anh Huy nói ý kiến của mình.

Ngân Anh

" />

Liệu nghề giáo cần có một lời thề?

Nhận định 2025-03-04 20:18:57 8

Ông Lê Trường Tùng,ệunghềgiáocầncómộtlờithềsjc hôm nay Chủ tịch HĐQT Trường ĐH FPT đưa ý tưởng “Cần một lời thề cho nghề giáo - cũng như một cam kết về thiên chức của mình, về cái nghiệp mà mình lựa chọn”.

Thiên chức người thầy và lời thề Socrates

Ông Lê Trường Tùng cho rằng “Trong các ngành nghề của xã hội, chỉ có hai nghề được gọi là thầy, đó là thầy thuốc và thầy giáo. Một thầy thì hỗ trợ giữ gìn sức khỏe sinh mạng con người, còn một thầy nâng tầm người học để tạo dựng tương lai.

{ keywords}

"Đã là thầy, lại còn cần phải có tâm, và là "tâm thầy" - một loại tâm đặc biệt"

(Ảnh Đinh Quang Tuấn)

Khi ốm đau, mọi niềm tin đặt vào tay nghề và lương tâm nghề nghiệp của thầy thuốc - thầy thuốc dở thì bệnh nhân nguy. Khi học hành, mọi niềm tin đặt vào trình độ và lương tâm nghề nghiệp của thầy giáo - thầy giáo tồi thì tương lai mạt”.

Vì vậy mà “Đã đã thầy thì phải giỏi. Ngày xưa nếu thầy đi học cũng thi đi thi lại, cũng học làng nhàng - thì chẳng còn gì để mà hy vọng. Đã là thầy, lại còn cần phải có tâm, và là "tâm thầy" - một loại tâm đặc biệt”.

Theo ông Tùng, “Thầy thuốc khi vào nghề có Lời thề Hyppocrates - như một cam kết về thiên chức của mình, về cái nghiệp mà mình lựa chọn, vi phạm lời thề này thì không còn là thầy thuốc nữa. Cũng tương tự, cần một lời thề cho nghề giáo - cũng như một cam kết về thiên chức của mình, về cái nghiệp mà mình lựa chọn, vi phạm lời thề này thì không còn là nhà giáo nữa”.

Ông Tùng cho biết một số nhà giáo dục dự kiến gọi lời thề cho nghề giáo là Lời thề Socrates (Socrates Oath), mang tên nhà hiền triết Hy lạp Socrates (Σωκράτης Sōkrátēs) - người đã đặt ra nền tảng nghề nghiệp và đạo đức cho giáo dục từ 5 thế kỷ trước công nguyên.

Phác thảo “Lời thề Socrates” đối với nghề giáo được ông Tùng đưa ra như sau:

"Chọn giáo dục làm nghề của mình, tôi luôn luôn nhớ rằng tôi là một thành viên quan trọng góp phần vào tương lai của đất nước, của nhân loại, cho tương lai mà tôi chuẩn bị tất cả học sinh/sinh viên của tôi.

Tôi sẽ luôn tôn trọng đồng nghiệp, sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm, kiến thức với các đồng nghiệp, học tập kinh nghiệm của những người đi trước. Tôi sẽ không xấu hổ để nói là tôi không biết, luôn học hỏi nghiên cứu, tăng cường hợp tác, kiên nhẫn và khoan dung với người học và với đồng nghiệp.

Tôi sẽ không tham gia vào bất kỳ mối quan hệ nào, có bất cứ hành vi nào không thích hợp với đạo đức nhà giáo, đi ngược lại trách nhiệm nghề nghiệp duy nhất của tôi là vì người học, giúp họ có trách nhiệm với việc học tập, với sức khỏe và với hạnh phúc của bản thân họ.

Tôi sẽ chăm lo nuôi dưỡng một môi trường học tập lành mạnh, trung thực, an toàn, hỗ trợ người học để họ có thể phát triển hết mức khả năng hiện tại và tiềm năng tương lai. Trách nhiệm của tôi là chuẩn bị cho người học các tri thức, kỹ năng để trở thành công dân của một xã hội toàn cầu.

Tôi sẽ luôn nhớ rằng dạy học vừa là công nghệ, vừa là nghệ thuật, và việc truyền cảm hứng cho người học, phát triển tình cảm, tinh thần của người học cũng quan trọng như phát triển năng lực trí tuệ của họ. Vì lợi ích của mỗi người học, tôi sẽ sử dụng tất cả các tài nguyên hỗ trợ giảng dạy trong sự hiểu biết và niềm tin rằng mỗi chúng ta có cách thức học hỏi khác nhau, và tất cả mọi người đều có thể học hỏi.

Tôi sẽ luôn tôn trọng phẩm giá của người học và gia đình họ. Tôi sẽ không làm tổn thương bất cứ người học nào, và tôi sẽ bảo vệ tất cả những người học không bị tổn hại. Mọi người học đều xứng đáng có được nhiều cơ hội để ước mơ, để học hỏi và để thành công.

Tôn trọng và thực hiện lời thề này, tôi tin rằng tôi sẽ thực hiện được thiên chức nhà giáo mà tôi đã chọn, có một sự nghiệp vững chắc, được tôn trọng và được nhớ tới hiện nay cũng như sau này".

Theo ông Tùng, phác thảo này là gom góp thêm bớt từ các phiên bản Socratic Oath khác nhau, gồm trách nhiệm xã hội, trách nhiệm bản thân, phương thức ứng xử với đồng nghiệp, và đặc biệt là với người học - nhấn mạnh các quan điểm giáo dục hiện đại.

{ keywords}

Ảnh Đinh Quang Tuấn

Thề, hay không thề?

Ý tưởng này của ông Tùng nhận được nhiểu chia sẻ khác nhau.

Hiệu trưởng một trường lớn về đào tạo sư phạm nhận xét rằng “Đây là ý tưởng hay”.

Ông cho rằng ngày nay sự nhìn nhận về nghề giáo thực ra cũng không thay đổi so với trước, cho dù vai trò của người thầy đã có những khác biệt khi kinh tế xã hội phát triển.

“Mối quan hệ con người với con người, trong đó có quan hệ thầy – trò, đã bình đẳng hơn. Cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ 3, với tác động của công nghệ, đã tác động tới vai trò của người thầy. Cuộc cách mạng công nghiệp 4.0 sắp tới cũng sẽ hỗ trợ cho người thầy rất nhiều”.

“Nghề thầy giáo cũng giúp trẻ định hình nhân cách, quốc gia nào cũng tôn trọng vai trò của người thầy. Một lời thề - tuyên ngôn nghề nghiệp thực ra rất quan trọng. Nhưng trong nghề giáo có những vấn đề giải quyết chưa tới cội rễ. Chẳng hạn như Trường ĐH Y Hà Nội sinh viên tốt nghiệp ra hầu hết có việc làm. Còn nghề giáo bây giờ đào tạo ra khá nhiều, cử nhân sư phạm tìm việc khó khăn, từ đó làm cho tự trọng nghề nghiệp bị ảnh hưởng.

Nếu muốn có lời thề thật sự thiêng liêng phải đảm bảo nhiều mặt cho nghề giáo” – ông đưa ra quan điểm.

Nhà giáo Văn Như Cương lại cho rằng “không cần thiết phải thề”. “Ngành y có lịch sử nên họ giữ, những ngành khác không cần phải có. Nếu làm chỉ là hình thức”.

Ông Cương nhận định việc đọc lời thề sẽ không làm tăng ý thức của người vào nghề. “Một người thề còn có ý nghĩa, cả triệu người thề chỉ là một việc hình thức. Rồi xét tính đúng – sai của hành động như thế nào trong nghề giáo như thế nào, thế nào là vi phạm lời thề, khi trong nghề giáo có những ranh giới mong manh giữa các hành động. Ví dụ như nhà giáo nào cũng phải thề luôn yêu mến học trò, nhưng với hành động đánh học trò thì có là yêu mến không, khi có những người vẫn bảo thầy đánh trò cũng xuất phát từ tình thương?”…

Thầy giáo Trần Trung Huy, Trường Tiểu học Lai Vu (Kim Thành, Hải Dương) thì cho rằng “Lời thề xuất phát từ cuộc sống. Lời thề cao hơn lời hứa. Lời hứa lại cao hơn câu hẹn.

Lời thề chỉ là để nhắc nhở người thề cố gắng thực hiện đúng những gì mình đã hẹn”.

Dẫn sử sách xưa, anh Huy phân tích “Trong sử sách, có những lời thề sâu nặng khiến hậu thế khâm phục. Chẳng hạn như lời thề kết nghĩa vườn đào của ba anh em Lưu Quan Trương. Nhưng họ cũng không làm đúng được tất cả, vì về sau họ vẫn chết khác ngày.

Nhưng lời thề vẫn được sử dụng, như trong quân đội.

Người ta thề vừa để làm theo, vừa để nếu vi phạm sẽ bị xử phạt rất nặng. Lời thề trong quân đội còn là để góp phần giữ vững chế độ của quân đội đó (Trung với Đảng, hiếu với dân…).

Nhưng trong các ngành nghề của xã hội thì không nên thề. Vì trái lời thề cũng có vấn đề gì nặng nề đâu”.

Với cách hiểu trên, anh Huy cho rằng nghề giáo không nên thề và không cần thề với ai cả. Sở dĩ vậy vì nhà giáo hành động theo cả trí tuệ lẫn tâm hồn. Mà chữ Tâm lại được đề cao hơn chữ Trí.

{ keywords}

"Cái cơ bản tạo nên sự tin yêu của học trò chính là trái tim nhân hậu"

(Ảnh Đinh Quang Tuấn)

Nếu không có tâm, nhà giáo sẽ làm việc khiên cưỡng, có tính toán và sòng phẳng. Điều đó sẽ dẫn đến hiệu quả giáo dục thấp và học trò xa lánh. Sự coi thường của xã hội với bản thân nhà giáo, có lẽ đấy là một hình phạt thảm khốc.

Mặt khác, viên chức và nhà giáo đã có quy định về những việc không được làm, rồi quy định về đạo đức nhà giáo. Những quy định đó vừa có tác dụng như vật cản làm chậm lại những vi phạm của người hành nghề, vừa là để nhà giáo tự soi mình khi cần thiết. Còn cái cơ bản tạo nên sự tin yêu của học trò chính là trái tim nhân hậu”.

Bàn về lời thề trong nhà giáo, một giáo viên ngữ văn đã có hình ảnh so sánh rất thú vị: “Tình yêu là thiêng liêng, vậy mà người ta chỉ thề khi trái tim đang bốc lửa. Còn khi tình cảm nguội đi, người ta sẵn sang quên ngay lời ước hẹn… Nghề giáo là thầm lặng  và chẳng ai thề, không phải đốt vì trái tim luôn có lửa!”.

Nghề giáo là nghề đặc thù sáng tạo và giỏi lên nhờ tình yêu con trẻ. Vậy nên chưa phải có lời thề đối với nhà giáo” – anh Huy nói ý kiến của mình.

Ngân Anh

本文地址:http://tw.tour-time.com/html/32b699036.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Macarthur FC vs Sydney FC, 15h35 ngày 1/3: Đắng cay xa nhà

Ông Ishii Chikahisa, Bí thư thứ nhất Đại sứ quán Nhật Bản tại Việt Nam, cho biết thông tin này tại Hội chợ việc làm cho lao động Chương trình EPS và IM Japan ngày 8/11. Quốc hội Nhật Bản hồi tháng 6 đã sửa luật, thiết lập chế độ việc làm để phát triển kỹ năng thay thế dần cho chương trình thực tập sinh kỹ năng nhằm giữ chân lao động nhập cư.

Phía Nhật sẽ áp dụng cơ chế mới để công ty tiếp nhận và lao động chia sẻ khoản chi phí xuất cảnh nhằm giảm gánh nặng cho người đi làm việc. Lao động có thể chuyển việc nếu đáp ứng một số điều kiện thay vì bó buộc 3 năm với công ty tiếp nhận ban đầu. Chế độ việc làm mới cũng tạo nguồn nhân lực cho chương trình kỹ năng đặc định, giúp lao động có sự chuẩn bị tốt cho công việc đòi hỏi tay nghề cao và thời gian cư trú tại Nhật dài hơn.

Với chương trình mới, ông Ishii Chikahisa cho rằng mức lương có thể chưa tăng ngay nhưng sẽ tốt hơn so với thực tập kỹ năng. Mục tiêu của chương trình tạo điều kiện cho lao động tự hoàn thiện kỹ năng hướng tới hình thành nghề nghiệp tương lai, cải thiện quyền lợi lao động nước ngoài làm việc tại đây.

Công nhân xây dựng Việt Nam tại công trường thi đấu các môn thể thao dưới nước ở Tokyo năm 2018. Ảnh: Mainichi">

Lao động đi Nhật và giới chủ tiếp nhận sẽ chia sẻ chi phí xuất cảnh

Nhận định, soi kèo Unirea Slobozia vs Otelul Galati, 22h00 ngày 28/2: Chấm dứt cơn ác mộng

{keywords}

Anh Nguyễn Duy Bảo Châu kể lại câu chuyện cho chúng tôi nghe.

Kể về mối tình học trò tinh khôi, Nguyễn Duy Bảo Châu nói: "Khi còn là cậu học sinh trường làng, mỗi lần đi học phải đi đò qua sông. Lần đó, trên một chuyến đò, tôi đã gặp người con gái tên H. là nữ sinh trường THPT Bao Vinh với nụ cười hiền và đôi mắt long lanh. Những tình cảm đẹp đó cứ lớn dần theo năm tháng và ngày nào tôi cũng đợi H. để đi chung trên một chuyến đò qua sông Tiên Nộn tới trường. Những tháng năm học phổ thông, hình ảnh người con gái đó đã khắc sâu vào tâm trí tôi và tôi đã yêu H. lúc nào cũng không hay...".

Tình yêu đẹp như truyện cổ tích

Chia tay Bảo Châu, chúng tôi ra về, trời đã nhá nhem tối, đi dọc bờ sông Tiên Nộn, những chuyến đò đang chầm chậm qua sông. Chúng tôi như đang ngược dòng thời gian để trở về mối tình học trò của chàng trai gặp người con gái tại bến đò tình yêu này. Chắc ở nơi chín suối, người con gái đang mỉm cười mãn nguyện với một tình yêu như trong truyện cổ tích.

Hơn năm năm yêu nhau, mối tình của họ đẹp như chính phong cảnh hữu tình của thôn Tiên Nộn. Trải qua bao nhiêu sóng gió, hiểu nhầm của hai bên gia đình và cũng như lời ra tiếng vào của thôn xóm, hai người đã thuyết phục gia đình để làm đám cưới... Không ngờ, chỉ sau lễ hỏi nửa năm, một ngày, H. cảm thấy sức khỏe có vấn đề. Cô khó nuốt, khó thở và có biểu hiện nói lắp.

Đi khám rồi nhập viện. Bác sĩ cho biết, H. bị bệnh nhược cơ, một bệnh hiếm gặp và rất ít khi xảy ra với những người trẻ. Nhớ lại cuộc đối thoại với bác sĩ trong hành lang bệnh viện, Nguyễn Duy Bảo Châu vẫn còn rùng mình: "Bác sĩ đã gặp tôi và cho biết H. không thể qua khỏi cơn nguy kịch, gia đình phải chuẩn bị tâm lý. Những ngày cuối đời, nếu làm cho cô ấy thoải mái về tinh thần đó là liều thuốc cuối cùng để kéo dài sự sống. Hơi thở của cô ấy ngày một yếu ớt nhưng thấy tôi an ủi, cô ấy thấy bình an hơn. Nhưng rồi ngày định mệnh đã đến, hôm đó H. nắm chặt tay tôi như muốn nói điều gì. Nhưng hết thời gian thăm bệnh nhân, tôi phải ra ngoài. Chỉ vài phút sau, bác sĩ nói cô ấy đã mất. Tôi choáng váng và đau đớn vô cùng. Lúc cô ấy cần tôi nhất, tôi lại không thể ôm H. vào lòng...".

Nói chuyện với người đã mất

Đã hơn bốn năm kể từ ngày H. ra đi, nhưng người dân thôn Tiên Nộn đã quen thuộc hình ảnh cứ xế chiều Bảo Châu lại ra đồng trò chuyện với người vợ đã mất. Nỗi đau ngày H. mất cứ hiện về trong mỗi giấc mơ của người đàn ông trẻ này. "Cứ chiều chiều, em lại thấy anh Châu ra mộ của chị H. nói chuyện. Anh ấy thương chị H. lắm, cả làng ai cũng biết, ngày cưới nhau chị H. đã yếu lắm, anh Châu phải cõng chị ấy. Rồi vài tháng sau đó, em lại thấy anh ấy bồng chị ấy từ trên xe taxi về, lúc đó chị ấy từ bệnh viện trở về. Và từ đó đến nay, ngày nào anh ấy cũng ra ngoài đồng thăm chị...", em Nguyễn Thị Thủy, người cùng thôn kể.

Bảo Châu kể: "Hằng đêm, tôi không thể nào chợp mắt được, hình ảnh của cô ấy cứ hiện về. Tôi không dám nhắm mắt lại, vì lúc đó tôi lại quay trở lại những hình ảnh H. trong bệnh viện, trong đám tang. Cũng muốn quên đi để sống nhưng có lẽ tôi không thể yêu ai hơn cô ấy. Đã nhiều năm trôi qua, cũng có những người con gái đến với tôi nhưng trái tim tôi chưa sẵn sàng…".

Đám tang và đám cưới của H. diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, làm cả dân làng mỗi khi nhắc về câu chuyện buồn của hai người đều xót thương. Một người dân trong thôn cho chúng tôi biết: "Biết H. không sống được nhiều, nhưng thằng Châu vẫn quyết tâm cưới. Cứ nghĩ là con bé sống được dăm ba năm gì đó, ai ngờ mới về nhà mẹ chồng làm dâu được ba ngày thì mất. Lúc còn sống, H. dễ thương lắm. Nhưng số phận nó cay đắng quá!".

Cuộc chiến giữa sự sống và cái chết của H. cũng giống như cuộc chiến của Châu đấu tranh để được cưới H. về làm vợ. Họ đã cố gắng làm thay đổi định mệnh oan nghiệt đó, dù chỉ ở bên nhau với danh nghĩa vợ chồng vỏn vẹn ba ngày. Nhưng Nguyễn Duy Bảo Châu chưa một lần hối hận với những quyết định của mình: "Ngày cô ấy gần đi, cô ấy cứ chảy nước mắt mãi. Nhìn vợ, tôi thấy đau lòng, nhưng cô ấy an ủi tôi: "Được làm vợ anh một ngày, em có không còn ở trên thế giới này cũng không hối tiếc. Đó là những hạnh phúc của cuộc đời em...".

Từ ngày H. phát hiện ra bệnh, một mình Châu lo lắng chạy thuốc thang cho người yêu. Hơn ba năm giấu hai bên gia đình về bệnh tật của H., những toa thuốc và số tiền chi trả cho bệnh viện được bà Thiệp phát hiện. Bà Thiệp buồn bao nhiêu thì thương cho con trai bấy nhiêu. "Hôm đó, tôi tìm đồ trong tủ mới thấy đống giấy tờ. Đọc ra mới biết là giấy trả nợ viện phí, mắt tôi tối rầm lại khi đọc đến tờ viện phí thứ 3. Hóa ra, ngày nào, thằng H. cũng phải đóng 2 - 3 triệu đồng tiền thuốc. Ba năm rồi, nó giấu tôi, biết ra rồi thì đã đổ nợ. Vậy mà, con H. vẫn không qua khỏi...". Nỗi đau của người mẹ nhìn đứa con trai mới lớn ngập chìm trong dằn vặt đau đớn khi con dâu qua đời, bà Thiệp như đứt từng khúc ruột: "Nhớ lại những ngày đó thật khủng khiếp. Gia đình tôi đã có lúc không có hạt cơm nào ăn vì phải lo tiền thuốc cho con dâu. Biết là con H. không qua khỏi, nhưng tôi vẫn cứ hy vọng…".

Cũng vì quá thương H., nên khi H. sắp rời xa thế giới này, Bảo Châu muốn cô ấy được hạnh phúc, xin hai bên gia đình cưới H. Nhưng bố của anh đã quyết liệt phản đối và nói: "Nếu mi mà lấy nó là tau sẽ từ mẹ con mi". Nói là làm, bố của Châu đi trả lễ bên họ gái. Còn bà Thiệp sợ con trai trong lúc rối trí làm liều nên bà đã cắn răng âm thầm đi hỏi vợ cho con. Còn Bảo Châu với quyết tâm: "Cô ấy còn sống một ngày, một giờ, tôi vẫn cưới. Chúng tôi chỉ có một ngày trăng mật ở suối nước nóng Tân Mỹ, nhưng đó là giây phút ý nghĩa nhất cuộc đời mình…"!.

Ngưỡng mộ chuyện tình hiếm có

Đại diện UBND xã Phú Mậu (huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên - Huế) cho biết: "Lãnh đạo xã biết rất rõ hoàn cảnh éo le của chị H. và tình yêu mãnh liệt, vượt qua mọi rào cản của Nguyễn Duy Bảo Châu. Tuy nhiên, mối tình cảm động của họ phải đứt gánh giữa chừng do chị H. mắc bệnh nặng. Giờ đây, câu chuyện tình của họ được nhiều người dân trong xã biết đến và hết sức ngưỡng mộ…".

(Theo Người đưa tin)
">

Chàng trai tổ chức đám cưới dù người yêu sắp mất

Nhắc tới Siu Black, có lẽ ai cũng nghĩ ngay tới biến cố nợ nần của chị cách đây 5 năm. Chị bị đồn nợ hàng chục tỷ đồng. Nhiều người cũng tò mò không biết hiện Siu Black đã trả hết nợ hay chưa.

Siu Black cho biết, chị cùng 2 con vẫn đang phải trả nợ. Giấc mơ về một ngôi nhà riêng cho 3 mẹ con chị còn quá xa vời. Tuy nhiên, chị không muốn nghĩ ngợi quá nhiều bởi đời người chỉ sống có một lần. Thay vào đó, chị sống đơn giản và lạc quan hơn.

{keywords}
Hai con trai Siu Black đã lớn, có công việc ổn định giúp mẹ trả nợ hàng tháng.


Khi xảy ra biến cố, các con của chị còn ít tuổi nên Siu Black chỉ biết chịu trận một mình. Sự nghiệp của chị gần như chấm dứt, Siu Black lại về với gia đình chị Hai của mình.

"Tôi trở về sống cùng với chị, làm lại những việc đã cũ, nuôi lợn, nuôi gà và cũng có thể giã gạo. Tôi cũng phụ gia đình làm nương rẫy, trồng cà phê, cao su, bán nấm linh chi, nội trợ… Tôi là người sống giản dị, không có nhu cầu tiêu pha nhiều nên cảm thấy vừa đủ", Siu Back nói về cuộc sống hiện tại.

Hồi tưởng lại, Siu Black kể, nhiều người thấy chị lúc nào cũng sôi nổi, cười đùa tếu táo, căng tràn nhựa sống nhưng ít ai biết chị đã trải qua một quá khứ nghiệt ngã. Chị sinh ra trong một gia đình có 10 anh chị em. Năm 10 tuổi, Siu trở thành trẻ mồ côi khi lần lượt mất đi cả cha lẫn mẹ. Từ đó, chị Hai phải đứng ra cưu mang và nuôi dưỡng 9 đứa em. Em nhỏ nhất khi đó mới 2 tuổi.

{keywords}
Hiện tại, Siu Black thỉnh thoảng đi hát ở nhà thờ tại quê nhà.

Siu Black kể, tuổi thanh xuân, chị cũng có một mối tình khiến nhiều người ngưỡng mộ, nhưng sau hơn 10 năm làm vợ chồng, có với nhau hai mặt con trai, cả hai đã đường ai nấy đi. Siu Black trở thành người mẹ đơn thân, một mình vật lộn với những gánh nặng của cuộc sống.

Siu Black  khoe, hai con trai của chị đã trưởng thành, một cháu (30 tuổi) mở chung với bạn quán vi tính, một cháu (28 tuổi) là thầy dạy võ tại Kon Tum. Có thu nhập, cả hai con trai đều trích tiền đưa chị để chị lo chợ búa, thuốc thang và hỗ trợ mẹ trả nợ một phần.

Vui hơn, vào tháng 5, chị đã tổ chức hôn lễ cho con trai cả. "Cháu yêu lần đầu và kết hôn luôn đó. Sau đám cưới, cháu sống cùng gia đình vợ theo chế độ mẫu hệ của người Tây Nguyên. Như vậy cũng là vui lắm rồi. Trước đó, tôi còn lo không có ai dám thương con vì hoàn cảnh của mình như thế này", Siu Black nghẹn ngào.

{keywords}
Chị hài lòng với cuộc sống hiện tại dù còn nhiều khó khăn.

Bản thân Siu Black ở thời điểm hiện tại, ngoài việc đi hát nhà thờ, chị cũng được một số đài truyền hình mời biểu diễn. Mức thu nhập không cao nhưng đối với người nghệ sĩ, được gặp lại khán giả và cảm nhận được nhiều người vẫn còn thương quý mình là chị thấy vui và hạnh phúc rồi.

Hiện Siu Black khác xưa nhiều nhưng chị vẫn hay cười, nụ cười thương hiệu chốc chốc lại bật ra đầy sảng khoái.

Hà Lan

Siu Black chia tay bạn trai, từng muốn chết khi vỡ nợ hàng tỷ đồng

Siu Black chia tay bạn trai, từng muốn chết khi vỡ nợ hàng tỷ đồng

Lần đầu tiên sau 5 năm trải qua biến cố vỡ nợ, Siu Black mới có thể bình tĩnh ngồi kể lại những khó khăn mà chị từng trải qua.

">

Hai con trai phụ Siu Black trả nợ hàng tháng

{keywords}

Ảnh minh họa

Có tuổi rồi nên ngại… tán gái

Anh Nguyễn Thế H., ở phường Tràng Minh, Kiến An (Hải Phòng) là cán bộ công chức đang công tác tại quận Kiến An, năm nay đã ngoài 50 tuổi, mái tóc đã bạc quá nửa nhưng vẫn sống độc thân. Anh H. là con trai duy nhất trong gia đình có 4 anh chị em, nên được cha mẹ cho ăn học đầy đủ. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh được nhận về công tại quận Kiến An với mức thu nhập khá ổn định.

Đặc biệt, mẹ luôn tự hào về cậu ấm của mình, bởi anh H, không chỉ to cao, đẹp trai, có tài ăn nói hoạt bát mà lại có công việc đàng hoàng. Rồi mẹ anh nghĩ thầm, sau này anh H. sẽ lấy được cô vợ vừa ý bà.

Nhưng chính việc mẹ và các chị trong gia đình can thiệp quá sâu vào chuyện vợ con của anh cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh H. rơi vào cảnh ế vợ. Khi hỏi về chuyện vợ con, giờ đây anh H. chỉ biết ngậm ngùi mà bảo: “Ngày trẻ, thích cô nào là mình có thể làm quen rồi tán tỉnh ngay, nhưng bây giờ già rồi, nghĩ chuyện lấy vợ, nuôi con thơ sao mình ngại đến thế…”.

Anh H. nhớ lại cái tuổi 30, tuổi đẹp nhất của đời trai. Bởi lúc này anh đã thành đạt trong sự nghiệp, trông anh lại khá phong độ nên nhiều cô gái chết mê chết mệt. Lúc đó anh thỏa sức mà lựa chọn bạn đời.

Đã có một vài cô gái nhận lời yêu anh, rồi theo anh về tận nhà ra mắt gia đình, nhưng đều nhận được những lời chê bai của mẹ và các chị. Nào là cô này bị chê là ti hý mắt lươn, trông không thật thà; cô kia mặc dù dáng người thanh thoát, nước da trắng hồng, nhưng khổ nỗi lại bị mẹ chê lỗ mũi nhọn (hay còn gọi là mũi diều hâu), sẽ sát chồng, sát con; cô khác thì tướng đàn ông, cuộc sống sẽ vất vả, khốn khó trăm bề…

Tìm hiểu mãi mà mẹ vẫn chưa ưng con dâu nên anh H. sợ lấy vợ về, mẹ chồng nàng dâu sẽ phát sinh mâu thuẫn, dần dần anh ngại nhắc đến chuyện vợ con. Năm tháng trôi nhanh, mẹ anh đã bước vào tuổi ngoài 80, còn anh cũng đã ngoài 50 tuổi. Ở cái tuổi gần đất xa trời này, mẹ anh muốn có cháu đích tôn bồng bế trước khi về với tổ tiên nhưng điều đó thật khó, bởi anh không có hứng thú và không đủ tự tin, đôi khi còn thấy xấu hổ khi nhắc đến chuyện đi tìm hiểu, “tán gái”...

Thấy anh H. càng ngày tuổi anh càng cao nên người thân trong gia đình, rồi bạn bè cơ quan suốt ruột thay anh, họ ra sức mai mối, mong anh sớm tìm được bạn đời. Có tuổi lại sống cô đơn nên anh H. sinh ra kỹ tính.

Khi gặp phụ nữ ít hơn anh vài tuổi, là con nhà tử tế, nhưng anh nghi ngờ và đặt câu hỏi rằng, chắc cô này có vấn gì đề nên bây giờ vẫn chưa lấy chồng? Vả lại, anh lo lắng nếu lấy vợ đã ngoài 40 tuổi, chuyện con cái sau này chắc sẽ nhiều khó khăn. Nếu gặp người kém anh hơn chục tuổi, anh H. lại cho rằng họ quá chênh lệch về tuổi tác, cô ấy thì trẻ quá, còn mình thì đã già, nếu sánh vài cùng, vợ chồng nhìn chẳng khác nào bố con.

Mặt khác, nếu lấy vợ quá trẻ, anh H. lo lắng một ngày kia sẽ không đáp ứng được chuyện chăn gối, anh dễ bị vợ “cắm sừng”. Đó là chưa kể đến hai lứa tuổi này khó hòa hợp trong các mối quan hệ và công việc gia đình.

Cách đây vài năm, chị gái anh H. đã từng dẫn về nhà một cô gái mà theo chị giới thiệu vẫn còn “nguyên đai, nguyên kiện”, kém anh 9 tuổi, là giáo viên, có mức thu nhập khá, sống ở nội thành Hải Phòng. Do mải học hành, phấn đấu công danh sự nghiệp nên cô này quên mất chuyện lấy chồng. Sau vài lần gặp gỡ, anh H. thấy cô ấy nói chuyện không hấp dẫn, sống trầm lặng, không có duyên, ngoại hình lại dưới trung bình nên anh đã từ từ rút lui êm đẹp.

Bị sức ép từ phía gia đình về chuyện vợ con, thời gian gần đây anh H. có tư tưởng buồn chán. Anh không biết tâm sự cùng ai, rồi tự mình làm bạn với rượu để giải sầu. Nhiều hôm đi làm về, anh cùng bạn bè la cà vào các quán nhậu cho đến tận đêm khuya mới về nhà trong tình trạng say mềm… Còn về phần mẹ và các chị anh H., lại nghĩ rằng chuyện anh H. ngại lấy vợ là do kiếp trước anh còn nợ tiền duyên, nên bị “người âm” giữ duyên. Mặc dù gia đình đã mời thầy cúng về nhà, rồi sắm lễ cắt tiền duyên cho anh H. nhưng đến nay anh H. vẫn sống trong cảnh lẻ bóng…

Ế vợ do quá cầu toàn

Là một công chức nhà nước, có công việc ổn định tại trung tâm huyện Tiên Lãng (Hải Phòng), bản thân anh L., sinh 1963, cảm thấy giật mình mỗi khi soi gương anh thấy mình sao chóng già đến vậy. Khoé mắt và trán đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, còn tóc thì đã bạc nhiều phần. Vậy mà đến bây giờ anh vẫn chưa kiếm được cô vợ.

Cha mẹ già đều đã mất, căn nhà rộng gần 100m2, anh sống độc thân nên càng hiu quạnh. Sau mỗi chiều đi làm về, anh L phải tất bật lo cơm nước, chợ búa và giặt quần áo cho bản thân. Sống một mình nên mọi đồ đạc trong gia đình anh L. đều rất tạm bợ.

Hàng xóm thông cảm hoàn cảnh của anh nên không ít người ngỏ ý muốn anh góp gạo thổi cơm chung, nhưng anh ngại ngùng và từ chối. Ở cái tuổi U50 như anh, mỗi buổi tối khi cơm nước xong xuôi, anh lại lên gường làm bạn với chiếc ti vi. Bạn bè có rủ đi chơi tối, anh cũng cảm thấy ngại, nói gì đến chuyện đi tìm vợ.

Họ hàng ai cũng bảo anh rằng con trai thì lo gì, có nghề nghiệp thì lấy đâu chẳng được vợ. Thực ra, những quan niệm như vậy chỉ giành cho những thanh niên U20, U30, bởi lứa tuổi này không phải chịu bất cứ sức ép nào về chuyện vợ con. Mặc khác, họ dễ chọn bạn đời bởi sự năng động, nhiệt tình và đặc biệt là rất ga lăng với phụ nữ. Còn bản thân anh L., bây giờ nhắc đến chuyện tán gái thì mặt anh đã đỏ tưng bừng, anh thấy ngượng ngùng lắm.

Không phải là người đàn ông lăng nhăng, đứng núi này trông núi khác, nhưng mặc dù thời trai trẻ đã qua, anh L. đã vắt vai nhiều mảnh tình, trong đó có nhiều “cuộc tình ngắn hạn” và không ít những cuộc tình khá suôn sẻ nhưng đến khi quyết định cưới thì anh L. lại thất bại. Rồi vài tháng chia tay nhau, anh L đành ngậm ngùi nhìn người yêu cũ lên xe hoa về nhà chồng. Bởi vậy, không quá ngạc nhiên khi một người đàn ông thành đạt trong sự nghiệp nhưng anh L. lại quá chật vật khi kiếm tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Mọi người cho rằng phần lỗi tại anh cả, dường như lúc còn trẻ, anh L quá cầu toàn trong việc tìm kiếm một nửa của mình, tự cho mình là có giá lắm. Khi chia tay cô gái này, gặp cô khác, anh lại so sánh cô này không bằng cô mình quen trước đó, rồi cô này không sánh được bằng anh vì không có công việc ổn định như anh…

Phải chăng, sự cầu toàn đã làm cho anh L. dốc hết thời gian cho công việc, rồi theo đuổi hết hình mẫu này đến hình mẫu khác vào “tầm ngắm” mà không đi đến một sự lựa chọn nào. Giờ thì một câu hỏi đặt ra cho anh L. rằng, một cô gái trẻ đẹp, có công việc ổn định liệu có chấp nhận làm vợ một người đàn ông già như anh?

Theo nghiên cứu của một Công ty Hàn Quốc về mối liên quan giữa tuổi tác của đàn ông và ngoài hình của vợ, thì đàn ông càng già họ càng lấy vợ kém hấp dẫn. Do đó, nếu quá chú trọng hình thức khi lựa chọn bạn đời thì tốt nhất cánh mày râu nên cưới vợ khi còn trẻ.

Lời kết giành cho các Ađam U50 muốn lập gia đình là trước tiên nên hạ thấp tiêu chuẩn lựa chọn ngoại hình và công việc của người bạn đời. Đứng quá cầu toàn khi lập gia đình để rồi phải chịu cảnh cha già, con cọc khi đã bước vào tuổi ngũ tuần…

(Theo ANHP)">

Chuyện đàn ông U50 vẫn ngại... lấy vợ

友情链接