Truyện Si Tướng Công

Bóng đá 2025-03-02 20:04:24 19
“Nhất bái thiên địa,ệnSiTướngCôcúp c1 nhị bái cao đường, phu thê giao bái….”

Lễ quan vẫn chưa kịp dứt lời, tân lang đột nhiên làm mọi người kinh ngạc.

Tất cả tân khách ở sảnh đường đều không hiểu. Cao đường bên tay trái, mộttrưởng giả mặt trắng râu quai nón hỏi: “Ái tế, đã xảy ra chuyện gì?”

“Ái tế?” Tân lang mặc y phục đỏ thẫm, thân thể cao ngất tuấn lãng, bất chợt nhếch môi cười lạnh: “Không dám nhận, La đại hoàng thương, tại hạ chẳng qua chỉ là một thư sinh bần cùng khốn khổ, làm sao dám làm ái tế củahoàng thương Ngọc Hạ quốc?”

Tân nương bỗng nhiên ngửa đầu, cách chiếc khăn đỏ mờ ảo, nhìn chăm chú vào nam nhân này.

“Ái tế, rốt cuộc con đang làm gì? Hôm nay, là ngày vui của con cùng Chẩn nhi, ý của con là sao?”

“Ngày vui? Ha ha ha… La Tử Kiêm, không lẽ ông đã già nên bắt đầu hồ đồ? Chẳng lẽ, ông thật sự không nhớ gương mặt này của tại hạ?”

Sắc mặtTrưởng lão kia nháy mắt trắng bệch, “Con thật là…” Gương mặt này, đúnglà cực kỳ giống gương mặt của cố nhân. Nhưng năm đó mình tìm mọi cách dò hỏi, chỉ biết được một tin: Giang gia xảy ra trận hỏa hoạn lớn. Sautrận hỏa hoạn đó, không ai may mắn thoát khỏi. Chẳng lẽ, chẳng lẽ…

“Đúng vậy, chính là bị tên gian thương như ngươi ép Giang gia nhà tan cửanát. Tại hạ không phải họ Mạc, đương nhiên cũng không gọi là ‘Mạc VongSầu’ mà là Mạc Vong Cừu, lấy nó để giờ giờ phút phút nhắc nhở tại hạ,không nên quên mối đại thù của La gia ngươi đối với Giang gia ta. Mà hôm nay, là lúc tại hạ báo thù!”

Bàn tay trắng nõn của Tân nương siết chặt lớp lụa bằng tơ lót bên trong tay áo rộng, các đốt ngón tay tái nhợt.

“Thật sự là con, con là đứa con yêu quý của Giang hiền đệ? Giang hiền chất,thật sự là con sao?”— La Tử Kiêm nét vui mừng lộ rõ trên mặt, khoan dung kích động, “Ta nhớ, con tên là Bắc Hồng, Giang Bắc Hồng, có phải không, hiền chất?”

“Hiền đệ? Hiền chất? La Tử Kiêm, ngươi là tên ngụyquân tử, còn muốn giả vờ đến khi nào?” Tân lang lạnh lùng nói: “Cha ta,cũng bởi vì tin tên ngụy quân tử hư tình giả ý như ngươi, đã dốc hếttiền mua về đống hàng hóa phế phẩm, tâm huyết tài trí nhiều năm hóathành hư không! Ngươi vốn là gian thương, cần gì che giấu?”

“Hiền chất, trong này chắc có hiểu lầm. Ta với phụ thân của con là sinh tửchi giao, làm sao có thể lừa gạt đệ ấy? Ta tuy không phải quân tử, nhưng việc kinh doanh từ trước đến nay ngay cả ông lão bán hàng rong ta đềuchưa hề dối gạt, huống chi là bằng hữu của ta? Chúng ta đến hậu viện, từ từ đem chuyện trước kia…”

“Hậu viện? Sợ chuyện xấu của ngươicông bố khắp thiên hạ, mất đi tư cách đại hoàng thương mà ngươi đã tốnbiết bao tiền của đút lót mới có được sao? Hay là muốn nhân lúc thầnkhông biết quỷ không hay giết người diệt khẩu?

Tại hạ nói qua,lần này tại hạ tới, chính là vì trả thù mà đến. La Tử Kiêm ngươi từngkhông chỉ một lần khoe khoang với người bên ngoài rằng, bình sinh kiêungạo nhất, không phải là có gia tài bạc vạn, mà là có một nữ nhi thôngminh tuyệt đỉnh.

Nữ nhi này của ngươi quả thật thông minh, tạihạ chỉ cần dùng vài lời nói, là có thể đem tại hạ coi là tri kỷ. Chẳngqua chỉ mới quen biết hơn một tháng đã cho phép tính đến việc chungthân. Nếu tại hạ giống như ngươi, đã chờ cho gạo nấu thành cơm, sau đómới buông tay, để cho đứa con gái mà ngươi hãnh diện nhất trở thành tànhoa bại liễu. Càng độc ác hơn một chút, đem gia tài bạc vạn của ngươiphá hủy tiêu tan.

Nhưng tại hạ không phải là ngươi, tại hạ khinh thường đứa con gái mà ngươi kiêu ngạo, lại càng không muốn dính dángđến gia tài bẩn thỉu của ngươi. Chẳng qua tại hạ muốn ngươi biết, cõiđời này còn có hai chữ ‘báo ứng’. Năm đó, tại hạ đã lâm vào đường cùng,bị chủ nợ tới cửa làm hư cuộc lương duyên, nên hôm nay trả lại đủ số cho ngươi!”

La Tử Kiêm giống như bị sét đánh, tất cả râu tóc đềurun rẩy, “Con… hiền chất, con hại Chẩn nhi của ta, cứ xem như ta với phụ thân con có bất kỳ hiểu lầm gi, thì đó là chuyện của ta? Con….”

Ánh mắt của tân lang lạnh như băng giá, lời nói lạnh lẽo, “Nàng có lẽ vôtội, nhưng nàng ta là con gái của ngươi, sẽ vì ngươi gánh hết tộinghiệt!”

“Tỷ tỷ!”— Mấy thiếu nữ như hoa như ngọc kêu lên, vội vã bước đến đỡ tân nương.

Ánh mắt tân lang bất chợt u ám, thân ảnh đứng thẳng như núi, không độngchút nào, “La Tử Kiêm, lời tại hạ cũng đã nói xong, ngươi nên biết. Cáotừ!”

Tất cả kết quả hôm nay đều là việc của ngươi tạo ra.

La Tử Kiêm, là một thương gia làm mưa làm gió trong chốn thương trường nhiều năm, lúc này đứng ngơ ngác như con rối gỗ.

Tất cả tân khách tại sảnh đường này, cũng đều bị diễn biến vừa rồi làm cho kinh hoàng bất động.

Tân Lang ngang nhiên bước đi. Chẳng qua là, trong nháy mắt trước khi vượtqua ngưỡng cửa đó, khẽ liếc mắt nhìn về phía tân nương tử đầu đến giờkhông hề phát ra một tiếng. Hắn cảm thấy, nàng không nên có phản ứng như thế; hắn cho là, nàng cảm thấy bị lăng nhục. Nhưng nàng, không hề làmgì, không khóc, không mắng, không hề biểu hiện gì hết. Trước mắt, hắn bỏ đi, nàng thậm chí ngay cả một câu ép hỏi cũng không hé môi….

Nhưng không như vậy, thì có thể như thế nào? Tân lang cười khổ, lần nữa cất bước, lần này, không hề có bất kỳ do dự nào……

Tân lang đã đi.

“Tỷ tỷ!”— Mấy thiếu nữ mặt mày biến sắc, tân nương mềm nhũn ngã nhào vào trong ngực các nàng……

Trưởng nữ La Chẩn, là người nổi danh nhất trong chốn thương trường Ngọc HạQuốc cũng là niềm kiêu ngạo nhất của La Tử Kiêm, vào năm mười sáu tuổiấy đã bị tân lang hạch tội rồi vứt bỏ ngay tại hỉ đường.

Từ đó về sau, chuyện này vẫn là tiêu đề cho những người rảnh rỗi trà dư tửu hậu đàm luận…

Một ngày ấm áp của tháng ba, trên một bờ sông xinh đẹp.

Nam nhân đang đứng thổi tiêu trên đình, nữ tử ngồi gảy đàn trên bàn đá. Một khúc cầm tiêu hợp xướng «Giang Thượng du », lúc mềm mại dịu êm như ngọn gióxuân tươi mát, lúc cao vút như tiếng sóng vỗ bờ, tiếng đàn thật tuyệt,tiếng tiêu hòa nhịp thật hay…

Khúc nhạc vừa hoàn, làm những du khách từ xa xa đang ngơ ngác lắng nghe hồi thần, không ngừng khen ngợi.

Nam tử cầm tiêu vắt ngang cánh tay, bước đến bên trong đình, “Tiếng đàn của Chẩn nhi, vẫn thu hút hồn của người khác như thế.”

Nữ tử ngửa mặt, gương mặt thanh khiết như suối nước, tinh tế như sứ, vừathanh tú lại nhã nhặn. “Tấn Vương đã quá khen, tiếng tiêu của Tấn Vươngmới giống như dẫn dụ chim phượng, làm người ta ao ước.”

Nam tửchăm chú nhìn vào gương mặt thanh nhã của nàng, bên trong mắt có áng mây mờ đang bao phủ. “Chẩn nhi, đề nghị của ta, nàng còn chưa nghĩ đếnsao?”

Nữ tử đứng dậy, chiếc váy màu vàng nhạt theo gió tung bay, thanh nhã phong lưu uyển chuyển. “Tấn Vương đa tài danh tiếng vang xa,chẳng những là đệ nhất mỹ nam tử ở Ngọc Hạ quốc, còn đứng đầu các quốcgia khác, có ai lại không ngưỡng mộ phong thái của Tấn Vương Ngọc Hạquốc như ngài? La Chẩn tự biết tài sơ học thiển, tướng mạo bình thường,chỉ là một bụi hoa dân dã, làm sao dám mơ mộng được Tấn Vương yêuthương? La Chẩn đa tạ tấm thịnh tình của Tấn Vương, vị trí sườn phi củaTấn Vương, La Chẩn không dám với cao.”

“Chẩn nhi, ta và nàng làm quân tử chi giao cũng đã nhiều năm, nàng không ngại thật nói cho tabiết, nàng không lấy ta làm chồng, là bởi vì ta chỉ có thể cho nàng mộtvị trí sườn phi? Hay nàng thủy chung vẫn chưa thể quên được Giang BắcHồng?”

Gương mặt thanh tú của nữ tử khẽ giật mình, nhướng màymỉm cười nhẹ nói: “Tấn Vương đã thẳng thắn hỏi, La Chẩn cũng thẳng thắnnói cho Tấn Vương, không chỉ là vị trí sườn phi đó của ngài, bất luậnlàm tiểu thiếp của bất kì ai, La Chẩn đều không làm. Về phần Giang BắcHồng…” Nữ tử thở dài, “Hắn đã cho La Chẩn một bài học khắc cốt ghi tâm,La Chẩn ngay cả muốn quên cũng khó quên, sợ là La Chẩn quên, thì dânchúng ở Ngọc Hạ quốc cũng sẽ nhắc nhở giùm cho La Chẩn.”

“Trong lòng nàng còn có hắn?”

“Hắn?” Nữ tử bật cười thật xinh đẹp, “Không bằng Tấn Vương ngài tới nói cho La Chẩn biết, nếu có một nữ tử từng khiến cho ngài bị ô nhục như vậy, ngài còn dám đem nàng ta đặt ở trong tim hay không. Không sợ hàng đêm nằmthấy ác mộng sao?”

Nam tử ngắm nhìn gương mặt thanh tú một lúclâu, không khỏi thở dài nói: “Chẩn nhi, phản ứng của nàng thật sự khácngười. Nhưng cho dù nàng có thông minh đến đâu, nàng vẫn chỉ là một nữnhân. Là nữ nhân, luôn luôn phải lập gia đình.

Năm đó, Giang Bắc Hồng làm cho nàng khó xử, khiến cho nàng trở thành…. Trò cười của NgọcHạ quốc, nam nhân Ngọc Hạ quốc ta nghĩ không ai có đủ can đảm đối diệnvới lời bàn tán của thế tục. Năm nay nàng cũng đã hai mươi tuổi, cũngkhông thể suốt đời không lấy chồng được?”

Nam tử dùng hết lờikhuyên nhủ, nhưng ẩn ý bên trong câu nói, làm gì nữ tử không hiểu đượcchứ? Nói trắng ra là, nam nhân ở Ngọc Hạ Quốc này, không ai không biếtđến sự khó khăn năm ấy mà La Chẩn vướng phải, đừng nói vị trí chánh thê, ngay cả thiếp thất cũng không có ai dám ngó đến nàng. Nàng cần gì phảikiên trì?

La Chẩn khẽ mím môi cười, lúm đồng tiền khẽ ẩn hiện,“Nếu trong thiên hạ, đều là nam nhi nhát gan sợ lời dèm pha như chuột,La Chẩn suốt đời này không lấy chồng cũng không sao.”

“Chẩnnhi…” một tia khó chịu khẽ hiện lên giữa chân mày của nam tử. “Ta đã nói qua, tuy là tiểu thiếp, cũng chỉ là một danh phận mà thôi. Tình yêu của ta dành cho nàng không ít hơn với nàng ấy…”

“Tấn Vương, nếungài thật sự thương yêu Vương phi, xin đem toàn bộ chân tình giao lạicho một người. Trên thế gian này, tri âm là khó tìm nhất, hãy để tìnhnghĩa chi giao này, giữ vững đoạn tình cảm tốt đẹp nhất của chúng takhông tốt sao? La Chẩn lén ra ngoài dạo chơi đã hơn nửa ngày, cũng nêntrở về làm nữ thương gia hơi tiền khắp người rồi, La Chẩn cáo từ.”

Nữ tử hành lễ, cương quyết bước xuống bậc thang. Nha hoàn đang hầu bên cạnh, vội vã ôm cầm đuổi theo chủ nhân.

“Chẩn nhi!” Tấn Vương Ngọc Thiên Diệp gọi với theo. La Chẩn khẽ xoay người,mỉm cười nhìn hắn, “Vẫn là câu nói kia, khi nào nàng nghĩ thông suốt,lúc đó hãy đến tìm ta. Vị trí đó, vĩnh viễn dành cho nàng.”

“Tạ ơn Tấn Vương.” Khẽ nghiêng đầu, bóng dáng mảnh mai đã hòa mình vào ánh dương ấm áp của tháng ba, dần dần khuất bóng.

Ngọc Thiên Diệp đưa mắt nhìn theo, cho đến khi hoàn toàn không thấy, mớiphát ra một tiếng thở dài, “Bắc Hồng huynh, huynh đã nghe được?”

Rừng trúc phía sau đình, một bóng dáng nam nhân cao ngất bước ra, trên khuôn mặt tuấn lãng đã bị vẻ lạnh lùng che khuất.

“Huynh đã bảo, nàng hôm nay thân bại danh liệt, huynh nhờ ta cứu nàng, nhưngngười ta không hề đón nhận, cũng không hề cảm thấy hổ thẹn với hoàn cảnh hiện nay. Tấm lòng áy náy này của huynh đã bị người ta cô phụ rồi.”

“Tấn Vương, ngài đang trách tại hạ sao?” Nam tử cao ngất hừ nhẹ, “Năm đó,ngài giúp ta đến gần nàng, giúp ta hoàn thành kế hoạch, cũng không phảilà muốn chờ nàng sau khi thân bại danh liệt, yên phận làm sườn phi củangài sao? Hay nói đúng hơn, ta và ngài kẻ tám lạng người nửa cân thôi?”

Lời ấy vừa xong, thân ảnh cao ngất khẽ di chuyển, biến mất trong rừng trúc.

“Tỷ tỷ, tỷ về rồi!”

Mới vào cửa hiệu, La Chẩn đã bị La Đoạn đứng trước quầy níu lấy. La Chẩn xếp dù lại, nhìn Nhị muội xinh đẹp nóngtính của mình khẽ lắc đầu, “Đã mười tám tuổi rồi, tính tình còn náonhiệt như vậy, phụ thân nhìn thấy sẽ mắng muội cho xem.”

La Đoạn bĩu cái miệng nhỏ nhắn, “Aiz—, không còn cách nào, muốn ta dưỡng thànhlãnh đạm như tỷ tỷ vậy, trừ phi trở lại bụng mẹ, đầu thai lại thôi.”

“Miệng nói không thèm suy nghĩ phải không?” La Chẩn khẽ búng vào trán của nàng một cái. Người sau le lưỡi, làm cái mặt quỷ.

Bước ra chỗ nghỉ ngơi phía sau quầy hàng, La Chẩn mới hỏi: “Nói cho tỷ nghe, lại xảy ra chuyện gì nữa rồi?”

“Chính là số lụa tơ tằm bên Phong Hà đó, đến kiểm tra hàng, bên ấy nói hoa văn có vấn đề. Muội có để cho chưởng quỷ đem giấy khế ước ban đầu bọn họđưa tới, nhưng chưởng quỹ đã tìm hai canh giờ, lật tung cả hiệu đã nửangày cũng tìm không thấy. Mà lúc này hai người đến kiểm tra hàng, đều là người mới, nên chẳng thèm quan tâm đến giao tình của hai bên.”

La Chẩn khẽ cau mày, người bên Phong Hà đều là người hay soi mói bắt bẻ,mấy lần kiềm tra hàng trước đó đều cố bới móc chuyện nhỏ để bắt bẻ, mụcđích đương nhiên tìm cách để ép giá mà thôi. Nếu giấy khế ước đó khôngthể tìm thấy, đúng là khó giải quyết…

“Người Phong Hà hôm nay ở đâu?”

“Ở phía sau nhà nhỏ bằng gỗ.”

“Tỷ đi trước ứng phó, muội trở về phủ một chuyến, đến trong phòng của tỷlấy miếng tơ tằm tỷ mới thêu hôm qua. Sau nửa canh giờ, nếu chưởng quỹvẫn không tìm được tờ khế ước ấy, muội hãy cầm miếng tơ tằm kia đến bênđó tìm ta thỉnh giáo màu sắc hoa văn trên đó nhé.”

Đôi mắt totròn của La Đoạn bất chợt sáng lấp lánh, vươn tay ôm choàng thân thể mềm mại của tỷ tỷ. “Tỷ tỷ, muội biết ngay mà, không có chuyện gì có thể làm khó được tỷ.”

“Được rồi, dùng sức lớn như vậy, muội muốn tỷ bị thương à?”

“Ai nha…” La Đoạn dụi đầu nũng nịu vào người của tỷ tỷ, “Ai bảo ôm tỷ tỷthoải mái như vậy chứ, người ta thích ôm tỷ tỷ nhất mà.”

“Còn không mau đi. Nếu gặp phải Khởi nhi, cũng bảo muội ấy đến đây để tỷ hỏi chuyện Điền gia đặt hàng hôm qua.”

“Vâng ạ, Đại tiểu thư, nô tỳ đi ngay!” La Đoạn nghiêng người thi lễ, vẫy vẫy khăn rời đi.

“Đi chậm một chút….” Aizz—, La Chẩn khẽ lắc đầu, Đoạn nhi này, sợ là cả đời như thế. Mặc con bé vậy, vui vẻ là tốt rồi.

“Tiểu thư.” Nha hoàn thi lễ xong ôm cầm bước đến, “Cầm để ở chỗ này, hay là đưa về trong phủ?”

“Để lại ở chỗ này đi, em đi theo ta, nhìn mắt ta mà làm việc.”

“Nô tỳ hiểu.” Trên mặt Hoàn Tố hiện lên nụ cười vui vẻ. Mỗi lần nhìn tiểu thư cùng người khác đấu nhau, quả thực rất vui.

……

“Nếu như thế, xem ra các vị không thể dàn xếp được rồi.” La Chẩn buông chéntrà, khẽ cụp mắt xuống. Trên gương mặt thanh tú nhã nhặn kia không hềche giấu thất vọng, “Hoàn Tố, đi nói choVương chưởng quỹ, theo khế ước,lấy bạc bồi thường lại cho nhị vị này gấp đôi đi.”

“Vâng, tiểu thư, vậy còn những thước lụa này…”

“Bảo Vương chưởng quỹ bày bán trong cửa hàng đi. Sắp đến mùa mọi người lập gia đình rồi, cũng sẽ không tổn thất quá nhiều.”

“Tiểu thư, hai ngày trước Đại quản gia của Phùng đại tài chủ tới mua một trăm khối tơ lụa, bởi vì lúc ấy hàng trong tiệm không đủ, Vương chưởng quỹcòn cảm thấy áy náy với vị khách quen này. Hay là nô tỳ xin Đại quản gia tới một chuyến, xem thử ngài ấy có vừa lòng với mặt hàng lần nàykhông?”

“Cũng tốt, đi một chuyến đi, đừng ngại, làm hết sức.”

“Nô tỳ đi ngay…”

“Aizz….”

Người bên Phong Hà thấy bước chân của tiểu nha hoàn vội vã muốn rời đi, lậptức đứng dậy, giơ tay lên kêu: “La đại tiểu thư, đều là giao tình lâunăm, chúng tôi cũng không muốn tiểu thư phải chịu tổn thất quá nhiều,đúng không? Hay là như vậy đi, mấy khối tơ lụa này chúng tôi nhận, nhưng ngài hãy chiết khấu chút đỉnh, lấy sáu phần giá ban đầu được không? Đây là chúng tôi đã nể mặt mũi của La đại tiểu thư, mạo hiểm một lần, dù có bị đại chưởng quỷ cách chức cũng cam lòng…”

La Chẩn thở dài một hơi, khẽ cười nói: “La Chẩn làm sao có thể để hai vị phải khó xử chứ?Thay vì như thế, La Chẩn tình nguyện nhận lấy mọi trách nhiệm, sẽ tốthơn để hai vị gánh một mình. Hoàn Tố, bảo Vương chưởng quỹ mau đem bạcđến đây.”

“Vâng.” Hoàn Tố cười thật tươi, “Nô tỳ hiểu, La giabuôn bán cho dù có bị thua thiệt, cũng nhất quyết không để cho kháchhàng bị thua thiệt, đây là quy định từ trước đến nay của La gia ta…”

Hai vị khách Phong Hà âm thầm trao đổi ánh mắt, người có vóc người hơi cao cười nói:

“Danh dự của La gia trên thương trường chúng tôi tin tưởng, nếu không cũng sẽ không hợp tác lâu đến như vậy. Xảy ra chuyện thế này, nếu có tổn thấtthì phải hai bên cùng chịu mới đúng, chúng tôi ra giá sáu phần rưỡi giában đầu thu mua số tơ lụa này cho La gia được không? Tin rằng đại chưởng quỹ của chúng tôi nghĩ tình giao hảo nhiều năm của lão gia, sẽ có thểthông cảm cách làm của chúng tôi.”

“Đa tạ hai vị trượng nghĩa…”La Chẩn vừa nói đến đây, chợt nghe ngoài cửa tiếng bước chân dồn dập,người chưa đến, tiếng đã vào trước rồi, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ…”

Hoàn Tốvội vã tránh ra, một bóng dáng nhỏ nhắn mặc bộ y phục màu vàng nhạt xông thẳng vào, “Tỷ tỷ nhìn nè, màu hoa hôm qua tỷ dạy muội, muội đã thêuxong rồi nè, nhưng bên dưới nên dùng chỉ gì mới tốt đây?”

La Chẩn đối với tình tình nóng nảy xúc động này của Nhị muội bất đắc dĩ lắc đầu, “Đoạn nhi, có khách đang ở đây.”

La Đoạn im bặt dừng bước, gò má phấn thẹn thùng, kéo tay áo lên che mặtlại, “Người ta đang cao hứng mà… Để cho các vị chê cười.”
本文地址:http://tw.tour-time.com/html/390a199578.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Bochum vs Hoffenheim, 21h30 ngày 1/3: Tiếp tục nuôi hy vọng

Cuốn truyện 'Harry Potter và Hòn đá phù thủy' này có thể sắp được bán với giá 5.000 bảng Anh. Ảnh: Richard Winterton

Đầu năm nay, người đàn ông mua truyện Harry Potterqua đời. Truyện được cất trong kho và em gái của chủ sở hữu cuốn sách ban đầu nghĩ rằng nó đã bị thất lạc. 

Nhà đấu giá Richard Winterton cho biết cuốn truyện hiếm sẽ được bán đấu giá vào ngày 10/7 tới, tạo ra một “khoảnh khắc kỳ diệu”.

Người em gái cho biết anh mình có niềm đam mê suốt đời với sách: “Anh ấy bắt đầu sưu tầm sách và đồ lưu niệm khi còn đi học. Anh ấy bán đủ thứ đồ linh tinh và mua về một một đống truyện tranh, sách báo, tạp chí”, 

“Khi chuyển nhà bốn năm trước, anh ấy để mọi thứ vào hàng trăm chiếc hộp, rồi đặt nhiều hộp vào thùng chứa”. Bà kể rằng anh trai biết mình có cuốn truyện Harry Potter, nhưng không thể nhớ để ở đâu, vì vậy họ cho rằng nó bị thất lạc. “Giờ tìm thấy, gia đình chúng tôi rất vui mừng”, bà nói.

Đầu năm nay, chủ sở hữu cuốn truyện đột ngột qua đời ở tuổi 55 và cuốn sách cuối cùng được tìm thấy sau khi nhân viên nhà đấu giá Richard Winterton kiểm tra đồ đạc của ông. 

Cuốn truyện vẫn còn dấu hiệu thư viện, gáy sách có dán chữ J và giá bán 30 xu. Ảnh: Richard Winterton

Ông Winterton nói: “Rõ ràng nó đã được đọc nhiều, điều này phù hợp nhất với một trong những tập truyện đầu tiên giúp thúc đẩy sự phổ biến sớm của Harry Potter. Bộ truyện đã nhanh chóng phát triển thành một hiện tượng toàn cầu”.

Bộ truyện bán chạy nhất, nhà văn giàu nhất

Harry Potter là tập truyện bảy phần của nữ văn sĩ Anh J. K. Rowling (sinh ngày 31/7/1965). Ngay từ khi xuất bản phần một (Harry Potter and the Philosopher’s Stone- ấn bản Anh; Harry Potter and the Sorcerer’s Stone- ấn bản Mỹ; Harry Potter và Hòn đá phù thủy- bản dịch tiếng Việt) ngày 30/6/1997, bộ truyện ngày càng nổi tiếng trên toàn thế giới, được giới phê bình hoan nghênh và rất thành công về mặt thương mại.

Cả bộ truyện 7 tập, với tập thứ 7 được chia thành 2 phần, được chuyển thể thành 8 bộ phim trong loạt phim cùng tên do Warner Bros phát hành. Năm 2016, giá trị của loạt phim này ước tính là 25 tỷ USD.

Một cảnh trong phim 'Harry Potter và Hòn đá phù thủy' (diễn viên từ trái qua: Daniel-Radcliffe, Rupert Grint, Emma Watson). Ảnh: Warner Bros Pictures

Tính đến tháng 2/2023, bộ truyện Harry Potterđã bán được hơn 600 triệu bản trên toàn thế giới, trở thành bộ sách bán chạy nhất trong lịch sử và được dịch sang 84 ngôn ngữ. Nhờ vào sự thành công đó, J. K. Rowling đã trở thành nhà văn giàu nhất trong lịch sử văn học.

Tác giả J. K. Rowling. Ảnh: Wikipedia

Năm 2004, tạp chí Mỹ Forbesvinh danh Rowling là “tác giả đầu tiên kiếm được một tỷ đô la”. Đến năm 2012, Forbes kết luận bà không còn là tỷ phú do đã đóng góp từ thiện và mức thuế cao của Anh.

Linh Nhi(Theo BBC, New York Times, New Zealand Herald)

Kiếm tiền vô kể, tác giả ‘Harry Potter’ giàu đến mức khó tin

Tổng thu nhập từ bán sách, phim, bản quyền truyền hình, công viên, hàng hóa của J.K. Rowling ước đạt 2,2 tỷ USD, nếu phải chịu mức thuế cao nhất, bà vẫn còn 1,2 tỷ USD.

">

Cuốn truyện Harry Potter có thể bán với giá 150 triệu đồng

Ý kiến được các đại biểu đưa ra trong Hội thảo khoa học Nguyễn Bỉnh Khiêm với lịch sử Việt Nam thế kỷ 16 tổ chức ngày 22/11 tại Hải Phòng.

Tài năng xuất chúng

Nguyễn Bỉnh Khiêm, lúc nhỏ có tên là Nguyễn Văn Đạt, sinh ngày 6/4/1491 âm lịch ở làng Trung An, huyện Vĩnh Lại, phủ Hạ Hồng, trấn Hải Dương (nay thuộc huyện Vĩnh Bảo, Hải Phòng) dưới thời vua Lê Thánh Tông - thời kỳ thịnh trị nhất của nhà Lê sơ.

Sinh ra trong gia đình có bố mẹ nổi tiếng học rộng, mẹ là con út của quan tiến sĩ thượng thư bộ Hộ triều vua Lê Thánh Tông, Nguyễn Bỉnh Khiêm sớm được giáo dục cẩn thận, rèn luyện cả về thể lực và trí lực nên "to khỏe, thông minh khác thường, chưa đến một tuổi đã nói sõi", sớm được mẹ dạy sách Kinh, thơ Nôm... Đến tuổi trưởng thành, ông tìm đến bảng nhãn Lương Đắc Bằng ở làng Lạch Triều (thuộc huyện Hoằng Hóa, Thanh Hóa ngày nay) để tầm sư học đạo.

Dù tài năng xuất chúng nhưng do triều chính đảo điên, xã hội hỗn loạn, ông không vội đi thi. Nguyễn Bỉnh Khiêm ở quê dạy học rồi tranh thủ đi khắp nơi để học thêm từ thực tiễn. "Ông là hình mẫu của thực học, thực tài, sớm trở thành chuyên gia hàng đầu của nhiều lĩnh vực, đặc biệt là Triết học, Lý học", giáo sư Nguyễn Quang Ngọc, Phó chủ tịch Hội khoa học lịch sử Việt Nam nói.

Hội thảo khoa học Nguyễn Bỉnh Khiêm với lịch sử Việt Nam thế kỷ 16 tổ chức sáng 22/11 tại Hải Phòng. Ảnh Lê Tân">

Tầm vóc vĩ nhân của Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm

Tiếng hát về khuya (một sáng tác của Tôn Thất Lập - PV) đã ngủ yên. Biết bao giờ khán giả Việt Nam lại được nghe anh Hát cho dân tôi nghe nữa. Với em, anh là người nhạc sĩ tài hoa, người đàn ông dung dị, người anh nhẹ nhàng, người chú bao dung và người hàng xóm đáng yêu, vô cùng lịch sự, tử tế". 

Đàm Vĩnh Hưng thấy may mắn khi kịp có mặt tại Việt Nam để viếng nhạc sĩ Tôn Thất Lập ngày cuối cùng.

Nhạc sĩ Tôn Thất Lập.

Với Phương Thanh, nhạc sĩ Tôn Thất Lập gắn liền với ký ức hoạt động tại Nhà văn hóa Thanh niên khoảng năm 1993 - 1995. Ông giao Phương Thanh thể hiện bài pop rock sôi động Trị An âm vang mùa xuân. Ca sĩ trân trọng Nhà văn hóa Thanh niên như nơi chắp cánh tên tuổi bay xa. Chị ấn tượng việc vô số chương trình hát giao lưu với học sinh - sinh viên luôn có tác phẩm của Tôn Thất Lập.

"Đến nay, chương trình nào cần hát bài Trị An âm vang mùa xuânđều có tên tôi. Sau 24 năm, tôi sẽ hát lại ca khúc này tại đêm nhạc tưởng nhớ ông hôm 5/8 sắp tới để thắp lửa, truyền đi nguồn năng lượng tích cực cho thế hệ trẻ", Phương Thanh cho hay.

NSƯT Mỹ Uyên cũng rất thần tượng nhạc sĩ tài ba, hiền lành, đàn hát hay và giàu chất nghệ sĩ. Với chị, tác phẩm Hát cho dân tôi nghecó sức lay động hàng triệu con tim Việt Nam. 

Mỹ Uyên chia sẻ: "Tôi buồn dù biết ai rồi sẽ qua đời vì tuổi già nhưng tin giá trị người nghệ sĩ để lại qua các tác phẩm tử tế sẽ còn mãi".

Nhạc sĩ Phạm Đăng Khương cùng nhạc sĩ Thế Bảo, Tôn Thất Thành(em trai nhạc sĩ Tôn Thất Lập - PV)và một số anh em đến thăm ông hôm 14/4 tại Bệnh viện Quân y 175.

'Tiếng hát về khuya' - nhạc phẩm bất hủ của Tôn Thất Lập qua tiếng hát Khánh Du

Do Tôn Thất Lập đang ngủ, nhóm nhạc sĩ không làm phiền và ra về. Sau đó, họ cùng nhạc sĩ - Giám đốc Bệnh viện Nguyễn Hồng Sơn trò chuyện sôi nổi về cuộc đời và sự nghiệp của "người anh hiền lành, dễ thương".

Khi nghe tin Tôn Thất Lập qua đời, Phạm Đăng Khương, Thế Bảo và những đồng nghiệp thân thiết ông từ thời hoạt động tại Nhà Nghệ thuật quần chúng buồn bã, tiếc thương.

Nhà thơ Lê Thiếu Nhơn tâm đắc gia tài sáng tác đồ sộ, phong phú của Tôn Thất Lập, từ những ca khúc kêu gọi đấu tranh cách mạng đến kiến thiết đất nước, sau này tiếp tục chinh phục giới trẻ bằng âm nhạc tình tứ, dễ thương. Anh nhận định thế hệ ngày nay hiếm ai như ông không màng danh lợi, chỉ viết nhạc vì con người và cuộc sống. 

Nhạc sĩ Lê Thanh Tâm, ca sĩ Phạm Khánh Hưng cùng chung cảm xúc. Họ cùng nhiều người thuộc thế hệ 8X miền Nam sinh ra, lớn lên và trải qua tuổi xuân luôn có bóng dáng âm nhạc của Tôn Thất Lập. 

Tang lễ nhạc sĩ Tôn Thất Lập sẽ diễn ra sáng 28/7 tại Nhà tang lễ Bộ Quốc phòng (Gò Vấp, TP.HCM), lễ động quan vào ngày 30/7. Sau đó, gia đình đưa linh cữu cố nhạc sĩ an táng tại Nghĩa trang TP.HCM.

Nhạc sĩ 'Hát cho dân tôi nghe' Tôn Thất Lập qua đờiBệnh viện Quân y 175 xác nhận nhạc sĩ Tôn Thất Lập qua đời sáng 26/7 sau thời gian điều trị bệnh, hưởng thọ 81 tuổi.">

Đàm Vĩnh Hưng, Phương Thanh thương tiếc nhạc sĩ Tôn Thất Lập

Nhận định, soi kèo West Ham vs Leicester, 3h00 ngày 28/2: Sức nặng của Búa tạ

Chân dung nghệ sĩ 32 tuổi Felix Klieser.

Khi đó, một giáo viên tại trường âm nhac của TP Göttingen, nơi Felix Klieser lớn lên, đã gợi ý thử một số loại nhạc cụ nhẹ nhàng khác như piano hay đánh trống vì lo ngại anh sẽ gặp khó khăn khi chơi kèn đồng. Thế nhưng với sự bướng bỉnh, quyết tâm của mình, nam nghệ sĩ đã gắn bó với bộ môn kèn đồng đến tận bây giờ.

Vì không có tay nên Felix Klieser buộc phải gắn nhạc cụ lên một cái giá ba chân và chơi bằng các ngón chân. Thế nhưng với anh, việc chơi đàn bằng chân không phải là thử thách. “Đây là việc mà tôi không phải luyện tập. Chân tôi đã “hoạt động” ngay từ đầu”. Những thử thách thực sự đối với Felix Klieser chính là việc cảm nhận được các màu sắc của âm thanh, nốt cao và ngữ điệu.

Felix Klieser từng kiên trì tập luyện sau khi bị từ chối tham gia dàn nhạc trẻ quốc gia Đức.

Vào năm 14 tuổi, Felix Klieser đã đến buổi thử duyệt cho Dàn nhạc trẻ quốc gia Đức và bị từ chối. Thất bại không khiến chàng thanh niên trẻ gục ngã. Thay vào đó, anh bắt đầu luyện tập chăm chỉ trong phòng tắm của mình. Sau hơn một năm, Felix Klieser trúng tuyển và theo học tại Đại học Âm nhạc, Kịch nghệ và Truyền thông Hanover.

Không giống như những người chơi đàn khác, Felix Klieser phải tự tìm ra cách chơi cho riêng mình vì thiếu đi đôi tay. “Tôi đã phải thử và phạm sai lầm nhiều lần mới tìm ra được cách chơi đúng. Việc khó khăn nhất tôi phải tập luyện đó chính là kiểm soát hơi thở theo một cách khác và để ý đến vị trí của môi, lưỡi”, anh nói.

Felix Klieser gặt hái được nhiều thành công.

Ngoài kiên trì luyện tập, Felix Klieser còn mày mò, khám phá ra những cách thức chơi kèn mới. Năm 2021, Felix Klieser phát hành album Beyond Wordsvới các bản nhạc baroque – những bản nhạc vốn chỉ dành cho giọng hát. Trước đó vào năm 2013, Felix Klieser cũng đã cho ra mắt album Reveriesvà nhận được sự yêu thích của nhiều khán giả.

Trong sự nghiệp chơi kèn của mình, Felix Klieser cũng đạt được nhiều thành tích ấn tượng như giải thưởng Leonard Bernstein, hai năm góp mặt trong Dàn nhạc Giao hưởng Bournemouth.

Felix Klieser thấy việc chơi kèn bằng chân không hẳn là một điều đặc biệt.

Thành công là vậy nhưng Felix Klieser không xem mình là hình mẫu cho người khuyết tật. Với Felix Klieser, việc chơi một bản nhạc cổ điển bằng chân không hẳn là một điều đặc biệt. “Mọi người nhìn thấy tôi và nghĩ rằng chắc hẳn cuộc sống rất khó khăn. Thế nhưng trên thực tế, tôi đang có một cuộc sống tốt đẹp. Tôi tự làm mọi thứ, tôi có một công việc tốt và thực sự hạnh phúc”, Felix Klieser chia sẻ.

Một buổi trình diễn của nghệ sĩ Felix Klieser:

Hà Vy

Nghệ sĩ piano nổi tiếng Hàn Quốc biểu diễn tại Việt NamPianist tài năng người Hàn Quốc Hokyong Choi là một trong những nghệ sĩ sẽ biểu diễn trong Liên hoan âm nhạc cổ điển quốc tế lần thứ 2 diễn ra tại Nhà hát Lớn Hà Nội vào tối 8/7 tới.">

Nghệ sĩ Felix Klieser không tay, chơi kèn bằng chân lay động người nghe

Tôi không bao giờ đi chơi vào các ngày lễ lớn trong năm. Nếu muốn thì tôi sẽ đi trước hoặc sau các dịp lễ đó. Riêng kỳ nghỉ Tết Nguyên đán đối với tôi rất thiêng liêng nên luôn tâm niệm phải về quê, chỉ đơn giản là muốn sum vầy cùng người thân của mình. Và tôi biết mẹ tôi ở quê nhà cũng rất mong điều đó. Không chỉ riêng gia đình tôi mà hàng triệu người Việt khác chắc hẳn cũng mong ngóng được trở về đoàn tụ với gia đình sau một năm xa cách, thế nên chuyện có thể bị "hành xác" khi về quê ăn Tết cũng là điều dễ hiểu, nếu không muốn nói là đương nhiên.

Trước đây, cảnh chen chúc nhau trên xe khách khá phổ biến. Người ta thường phải ngồi xuống cả lối đi, phải co cụm đầu gối lại mới có chỗ trên xe. Nhưng bây giờ, các phương tiện di chuyển đã phong phú, đa dạng hơn nhiều, đặc biệt là có máy bay, nên người dân về quê khỏe hơn nhiều. Tất nhiên, việc phải chờ đợi để làm thủ tục, rồi chuyến bay bị delay vì sân bay quá tải... cũng là điều khó tránh. Nếu ai có điều kiện hơn nữa thì có thể bay hạng thương gia, được check-in nhanh hơn, được ngồi phòng chờ thoải mái hơn, được đưa ra máy bay bằng xe buýt riêng...

Còn với những người có ôtô riêng như tôi, dù có thể chủ động lịch trình di chuyển, nhưng chắc chắn cũng không thoát khỏi cảnh kẹt xe ở cửa ngõ, hay khi xảy ra tai nạn trên cao tốc, hoặc chấp nhận nhích từng chút một trên các quốc lộ. Đôi khi tôi phải mất 18 tiếng cho quãng đường hơn 600 km (gấp rưỡi ngày bình thường). Cảm giác mệt mỏi là điều khó tránh khỏi, nhưng điều quan trọng nhất đó là cuối cùng tôi cũng đã về tới nhà, đoàn tụ bên người thân, đó sẽ là điều xứng đáng để đánh đổi.

>> Chấp nhận 'hành xác' để về quê ăn Tết

Nói thêm, 10 năm trước tôi cũng làm ăn thất bại, cũng không có tiền, phải đi phụ bán hàng ở hội chợ cho một người anh để kiếm vỏn vẹn một triệu đồng, mượn thêm người anh khác 500.000 đồng, vừa đủ để bắt xe khách về miền Trung quê nhà. Tới nơi, trong túi tôi còn đúng 250.000 đồng. Thế nhưng, tôi vẫn ăn Tết bình thường, vẫn hạnh phúc bên những người thân yêu.

Kể cả giờ đây đã có điều kiện rồi, nhưng bản thân tôi vẫn giữ thói quen tiêu xài Tết không quá ba triệu đồng. Năm nào làm ăn thuận lợi, tôi lì xì mẹ vài chục triệu; năm nào khó khăn tôi mừng ít lại (5-10 triệu đồng); nếu không có nữa thì tôi về ăn trực mẹ mấy ngày Tết, cũng chẳng sao cả. Quan trọng là tôi vẫn có Tết và không có gì phải sĩ diện với ai.

Dù vất vả, mệt mỏi thế nào thì chỉ sau một ngày nghỉ ngơi, hôm nay cảm giác vừa ngắm mai nở, tuy nở muộn nhưng nó mang lại không khí Tết, vẫn là điều mà một người đã 36 tuổi như tôi vẫn còn háo hức. Về quê ăn Tết chỉ có một mục đích duy nhất đó là sum vầy, đoàn viên cùng gia đình, ăn những bữa cơm với mẹ khi bà đã 71 tuổi, mắt đã mờ dần, tai cũng kém đi. Vì thế, tôi vẫn sẽ hy vọng và vẫn háo hức để được về với mẹ mỗi dịp Tết đến.

Khi mà lượng người di chuyển đột biến ngày Tết thì đường không hay đường bộ, ở bất cứ quốc gia nào cũng sẽ quá tải vậy thôi. Bản thân muốn về thì sao cứ phải trách đời, trách người, phải không?

Quang Tran

>> Chia sẻ câu chuyện truyền cảm hứng của bạn tại đây.Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.

">

Đi 600 km mất 18 tiếng để về quê ăn Tết

Người cha trong câu chuyện dưới đây đã có cách dạy con vô cùng khéo léo, khoa học. Nhờ những bát mì, ông đã giúp con trai hiểu ra những bài học sâu sắc. Chuyện kể cụ thể như sau:

Một buổi sáng, người cha làm 2 bát mì. Một bát có trứng ở trên, một bát không có. Ông hỏi con trai muốn ăn bát nào? Cậu con trai chỉ vào bát có trứng nói:

- Con muốn ăn bát này ạ.

- Nhường cho bố đi.

- Không, bát mì này là của con.

- Không nhường thật à? - Ông bố dò hỏi.

- Con không nhường! -Cậu bé kiên quyết trả lời rồi đắc ý với quyết định của mình.

Ông bố lặng lẽ nhìn con ăn xong bát mì thì mới bắt đầu ăn bát của mình. Đến những sợi mì cuối cùng, người con nhìn thấy rõ ràng trong bát của cha có 2 quả trứng. Lúc này, ông bố chỉ 2 quả trứng trong bát mì, dạy con rằng:

- Con phải ghi nhớ điều này, những gì mắt con nhìn thấy có thể chưa đủ, thậm chí không đúng. Nếu con muốn chiếm phần lợi về mình, con sẽ không nhận được những cái lợi lớn hơn.

Và ngày hôm sau, người cha lại làm 2 bát mì trứng, 1 bát trên có trứng và bát không có trứng. Người cha hỏi: "Con ăn bát nào?".

Rút kinh nghiệm từ lần trước, cậu con trai ngay lập tức chọn bát mì không có trứng. Thật ngạc nhiên, khi cậu bé ăn hết bát mì vẫn không có quả trứng nào. Trong khi đó, bát mì của người cha không những có quả trứng ở trên mà còn một quả nữa ở dưới đáy.

Lúc này, ông chỉ vào bát mì của mình và nói: "Không phải lúc nào cũng dựa vào kinh nghiệm được đâu con trai à. Đôi khi cuộc sống sẽ lừa dối con, tạt gáo nước lạnh vào con khiến con phải chịu thiệt thòi. Con không được quá khó chịu hay buồn bã. Hãy xem đó là một bài học".

Một thời gian sau, người cha lại nấu 2 bát mì như những lần trước và hỏi con trai chọn bát nào. Lần này, cậu con trai muốn cha chọn trước. Ông bố chọn bát mì có trứng và ăn ngon lành. Cậu con đón lấy bát mì không trứng mà ăn, thần thái lần này bình tĩnh.

Ăn một lúc cậu chợt phát hiện trong bát của mình có 2 quả trứng. Người cha mỉm cười nói với cậu con trai: "Con thấy không, khi con nghĩ tốt cho người khác, những điều tốt đẹp sẽ đến với con. Khi con không màng đến lợi ích riêng của bản thân, cuộc đời sẽ không để con phải chịu thiệt". 

3 BÀI HỌC THẤM THÍA MÀ ĐỨA TRẺ NÀO CŨNG CẦN PHẢI BIẾT

1. Những gì thấy tận mắt chưa chắc đã đúng và đôi khi phải chịu thiệt thòi

Trong lần chọn đầu tiên, cậu bé đã vội vàng chọn bát mì có trứng, để người cha ăn bát mì không có trứng. Tuy nhiên, khi ăn gần hết, bát mì của người cha có đến 2 quả trứng khiến cậu bé vô cùng sửng sốt. 

Bài học mà người cha muốn dạy con là dù tận mắt chứng kiến mọi việc nhưng đó chưa hẳn là sự thật, đừng vội vàng đặt lòng tin. Trong một số trường hợp đặc biệt, chúng ta đừng nên tin vào những gì "mắt thấy, tai nghe". Bởi thứ chúng ta thấy chưa chắc đã là sự thật nguyên bản mà là thứ "sự thật" mang theo thiên kiến chủ quan.

Bài học đầu mà người cha dạy con là: Những gì tận mắt chứng kiến chưa chắc đã là sự thật. (Ảnh minh họa)

Vậy nên chúng ta mắc không ít sai lầm khi đánh giá bản chất sự việc chỉ dựa trên những gì trông thấy. Trước những điều tưởng như rõ mồn một, chúng ta vẫn cần bình tĩnh, sáng suốt, suy xét mọi mặt, tự đặt ra những câu hỏi. Đừng để bản thân bị chi phối bởi định kiến hoặc cảm xúc yêu ghét, như vậy sẽ rất dễ bị kẻ khác "dắt mũi" với những niềm tin sai lầm. 

Một bài học mà người cha muốn dạy con mình nữa là đừng cố gắng chiếm phần lợi về mình bởi có thể con sẽ đánh mất những cái lợi lớn và lâu dài về sau.

2. Biết chấp nhận sự thật

Trong lần thứ hai chọn bát mì, cứ ngỡ từ kinh nghiệm trước đó, cậu bé sẽ chọn đúng tô mì có trứng nhưng cậu vẫn chọn sai. Và bài học của người cha ở đây là: Không phải lúc nào dựa vào kinh nghiệm cũng mang đến kết quả tốt. Đôi khi cuộc sống giống như một cú lừa mà chúng ta không lường trước được hết. 

Vì vậy, khi gặp thất bại hay đối mặt với những điều không mong muốn, hãy coi đó là điều bình thường. Chúng ta không nên quá buồn bực, thất vọng. Con người có rất nhiều tham vọng. Nếu chúng ta đạt được một thứ, chúng ta sẽ mong đạt thứ khác lớn lao hơn. Cứ nhiều lần như vậy thì càng về sau, mong muốn đó càng cao hơn, việc đạt mong muốn càng khó hơn. Không ai có thể thành công cả đời, vì vậy, cha mẹ dạy con chấp nhận thất bại là điều vô cùng quan trọng.

Ảnh minh họa.

3. Trao đi điều tốt đẹp sẽ nhận về những điều xứng đáng

Trong lần chọn thứ ba, cậu bé chọn bát mì không trứng, nhường cho người cha bát mì có trứng. Nhưng khi đang ăn, cậu đã phát hiện ra bát mì của mình có trứng phía dưới. Bài học mà người cha dạy cho con trai là: Khi ta cho đi mà không cần nhận lại thì mọi thứ tốt đẹp sẽ tới, lòng tốt sẽ được đền đáp. 

Lòng tốt là một đức tính mà mọi đứa trẻ cần được bồi dưỡng. Là cha mẹ, bạn phải nhấn mạnh cho trẻ thấy rằng: Lòng tốt là một trong những giá trị không thể thiếu mà ai cũng cần có. Lòng tốt, sự đồng cảm là việc thấu hiểu khó khăn của người khác, biết đặt mình vào vị trí người khác và có cách giúp đỡ họ khi gặp khó khăn. Khi chúng ta sẵn sàng trao đi yêu thương và sự tử tế, chúng ta sẽ nhận được nhiều giá trị tốt đẹp. 

Theo Phụ nữ Việt Nam

">

3 lần nấu mì cho con ăn, bố đều lén làm 1 điều khiến con học được cách cư xử tốt

友情链接