Siêu máy tính dự đoán Liverpool vs Wolves, 21h00 ngày 16/2
相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo Real Kashmir vs Namdhari FC, 15h30 ngày 18/2: Lật ngược lịch sử -
Những lí do khiến game thủ không thích chơi game MOBATôi làm việc cho trang web Games in Asia, có nghĩa rằng tôi phải có kiến thức nhất định về game, và đặc biệt về những tựa game đang phổ biến tại châu Á hiện nay. Người người chơi game MOBA, nhà nhà chơi MOBAs,…đó là lí do tôi cố gắng tìm hiểu thể loại game đang rất hot này, và tôi biết sơ sơ, có 2 tựa game nổi trội nhất trong số này, đó là:DotAvà Liên minh huyền thoại (LoL).
Trong một vài tuần vừa qua, tôi dành nhiều thời gian để xem những video hướng dẫn chơi trên Youtube, đọc kỹ càng những bài viết hướng dẫn tân thủ (beginners guides),…nhưng rồi tôi vẫn phải hỏi những đồng nghiệp của mình rằng, “feeder” là cái quái gì thế? Thực sự tôi vẫn không có một nhận thức thực sự rõ ràng về game MOBA.
Điều này không có nghĩa là tôi không biết gì về MOBA.Tôi thấy hấp dẫn vì là một thành viên trong đội, được tiêu diệt kẻ thù bằng các kỹ năng và chiến thuật đa dạng, nhưng lạ lùng là nó chẳng gây ấn tượng gì với tôi và làm tôi muốn chơi tiếp cả.
Bây giờ, trước khi bắt đầu, tôi muốn mọi người hiểu đây là những lí do cá nhân của tôi, và tôi muốn làm rõ một điều rằng, MOBAslà một thể loại game tuyệt vời. Tôi biết rõ những lí do tại sao nó lại hấp dẫn người chơi và trở thành một trào lưu lan tỏa rộng lớn trên khắp thế giới như vậy, nhưng chỉ vì nó không dành cho tôi.
1. Ghét từ chính cái tên eSports:
Tôi ghét các môn thể thao. Tôi không thích chơi thể thao và sẽ mãi mãi là như vậy. Tôi chưa bao giờ xem Thế vận hội Olympic và khi bạn bè tôi xem bóng đá, bóng rổ…tôi chỉ lặng lẽ đọc sách ở góc phòng. Từ đó đến nay đã là một quãng thời gian dài, và tôi nhận ra rằng, tôi không thích thể thao, bao gồm cả thể thao điện tử (eSports).
Trong tâm trí tôi, thể thao mang lại cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Thường thì buồn nhiều hơn vui. Kỷ niệm của tôi về những lần chơi thể thao gắn liền với những lời chỉ trích nặng nề từ các giáo viên thể dục và quãng thời gian khủng khiếp trong giá rét và ẩm ướt ở nước Anh. Nó làm cho tôi nhận ra thật khó chịu khi mình bị gọi là tên “chết tiệt” khi có ai đó la hét và bắt tôi “chuyền bóng” cho họ.
Vì thế, tôi luôn phải nói dối và gian lận để trốn khỏi lớp học thể dục và vùi mình ở phòng thư viện cho tới khi hết giờ. Thể thao đối với tôi đúng là một cực hình!
2. Tôi không thích kết bạn với những người lạ mặt:
Đây là những sự thật về tôi: tôi yêu bản thân, tôi thích chú thỏ con của mình, và đặc biệt tôi thích chơi game theo phong cách của tôi! Tôi có một lũ bạn thân thiết từ rất lâu rồi, và quả thực, tôi không thấy việc thường xuyên kết bạn là cần thiết. Tôi không muốn “tôi luyện” tình bạn qua những pha “combat” trong gameMOBA, và cũng không thấy hứng thú khi trở thành một thành viên trong một team chính thức.
Tôi chơi game chỉ để giải trí. Tôi không chơi game vì ai cả, và thực sự tôi chẳng muốn sự thoải mái của mình bị ảnh hưởng bởi người khác. Ngược lại, tôi cũng không mong muốn sự thoải mái khi chơi game của ai đó liên quan tới mình. Phiền hà lắm!
Lần duy nhất tôi chơi DotA 2, là lần mà tất cả người chơi đều dồn xuống đường dưới đánh nhau (all-bot-battle). Khi đó tôi thực sự cảm thấy thư giãn và nắm bắt được trò chơi, và tôi đã thắng được một vài game. Sau đó, tôi cảm thấy mình đã đủ tự tin để bước vào những trận đấu chính thống ở đường dưới, nhưng tôi ngay lập tức cảm thấy chán nản vì nó không đem lại cảm giác hào hứng như trước.
Một số người chơi hành động theo cách mà tôi không thể hiểu nổi, chẳng hạn như việc lao lên phía trước quái vật (creeps) mà liên tục bị tiêu diệt. Còn mấy tên tự nhận mình là các “pro” thì chỉ làm tôi liên tưởng tới những đứa trẻ ngốc nghếch đang nhảy disco mà thôi, bởi chúng thích thể hiện quá đi. Xin nhắc lại: trò chơi không phải cho riêng bạn, mà cho tất cả người chơi. Chiến thắng không phải do bạn mà có, mà do tất cả mọi người trong đội tạo nên.
3. Tôi thích những thể loại game khác:
Tôi thích những tựa game có cốt truyện hấp dẫn, nhân vật có cá tính riêng, và các thiết lập năng động (dynamic settings). Tôi thích khám phá những khu rừng rậm trong Skyrim, cuốn hút bởi những thành phố “chết” trong The Last of Us, hay bị “lạc” trong mê cung của Rapture.
Tôi nghĩ sở thích này hợp với hoàn cảnh của tôi, vì tôi lớn lên ở nơi có rất hiếm các game thủ do đó sự cạnh tranh với nhau không phổ biến. Chắc chắn, tôi sẽ tới thăm nhà một người bạn và cùng chơi Golden Eye trong một vài giờ đồng hồ, vì tôi thực sự yêu thích điều đó. Nhưng đó đã từng là một điều mới mẻ, bởi tôi đang trong quá trình cai nghiện game.
Trong suốt khoảng thời gian còn nhỏ cho tới thiếu niên, tôi chỉ chơi những trò chơi đơn giản (single-player gamer). Tôi đã bị những vụ nổ trong Halo cuốn hút hay mải chơi Super Smash Bros hàng đêm liền,…Tôi không bao giờ chơi những game MMORPG như Counter Strike chẳng hạn, hoặc bất kỳ game MOBA nào. Vì vậy, khái niệm về MOBAslà hoàn toàn xa lạ đối với tôi.
MOBA thiếu tất cả những gì tôi yêu thích trong game. MOBAslà những “tờ giấy trắng” mà các game thủ đang tự khắc họa bản thân mình lên đó. Cũng vì nên tôi không có khả năng hội họa nên tôi không muốn vẽ vời và chỉ mong có ai đó làm việc này thay mình…
Tiến Linh
-
4 máy ảnh siêu zoom cho mùa du lịchCyberShot HX400V sở hữu cảm biến CMOS 20.4 Megapixel, khẩu độ mở từ f/2.8 – 6.3, sử dụng ống kính Zeiss 24-1200mm (zoom 50x) hỗ trợ chống rung quang học, dải nhạy sáng (ISO) lên đến 12.000, chụp liên tiếp 10 hình mỗi giây, khả năng quay video Full HD 1080p cùng với bộ xử lí ảnh BionZ X mới nhất.
Ngoài ra máy còn được trang bị các kết nối Wi-Fi, GPS, NFC, cho phép máy ảnh dễ dàng kết nối với smartphone và tablet chạy hệ điều hành Android thông qua ứng dụng PlayMemories.
Giá bán tham khảo: 10,5 triệu đồng.
Nikon Coolpix P520
Nikon Coolpix P520 sử dụng ố́ng kính Nikkor zoom quang 42x, tiêu cự từ góc rộng 24mm đến siêu tele 1000mm. Với ống kính này, người dùng có thể chụp nhiều bức ảnh đa dạng như chụp phong cảnh, chụp đối tượng từ khoảng cách rất xa, cho tới chụp cận cảnh….
Máy ảnh được trang bị cảm biến BSI CMOS 18.1 MP, có khả năng nhận ánh sáng tốt và xử lý ảnh nhanh; máy cũng tích hợp tính năng định vị toàn cầu GPS, hiển thị thông tin vị trí trên ảnh và phim. Chế độ Active được trang bị trên Nikon Coolpix P520 cũng giúp tăng khả năng chống rung khi chụp ảnh và quay phim.
Giá bán tham khảo: 8,5 triệu đồng.
"> -
Truyện Thôn Biên Hạnh Hoa Bạch
Lý thị ngừng lại, nói: "Dậy rồi."
"Đêm qua cha ta ngủ có ngon giấc không?"
"Có chút ho nhẹ, sau khi uống chén canh thuốc bổ liền ngủ thiếp đi cho đến gần sáng. Vừa rồi đã rửa mặt, bảo là muốn đi tới nhà thờ tổ bàn việc về cúng bái tổ tiên vào đông chí* tháng sau. Đến lúc đó, ông ấy sẽ ăn ở nhà thờ tổ bên kia, nói với ta để ta chuyển lời đến ngươi là không cần chờ ông ấy."
*Đông chí: Còn gọi là tiết đông chí, thường bắt đầu vào gần cuối tháng 12, theo quan niệm của ngày xưa thì báo hiệu sắp đến những ngày tết.
Khúc Thanh Giang gật gật đầu: "Ta biết rồi."
Lý thị lại hỏi: "Hiện tại ta định đi xuống phòng bếp, ngươi có muốn ăn gì không?"
"Bánh hôm qua người làm còn thừa không? Còn ăn được thì hấp lại đi, vừa không lãng phí lại bớt phiền phức.". Truyện Ngược
Với điều kiện của Khúc gia, bữa sáng phong phú không thành vấn đề, chẳng qua là từ trước đến giờ Khúc Thanh Giang sống tiết kiệm, lại không để tâm đến khẩu vị, càng không muốn sáng sớm khiến cho Lý thị phải bận rộn trong bếp.
Lý thị hiểu rõ ý của nàng, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng: "Vẫn còn. Thời tiết như này, ăn thêm mấy bữa cũng không tệ, nhưng không thể bữa nào cũng ăn."
Khúc Thanh Giang suy nghĩ một chút, sau đó tiện thể nói: "Lý tiểu nương nói đúng, lát nữa ta sẽ đi đào măng mùa đông, buổi tối có thể thay đổi khẩu vị."
Lý thị "À" một tiếng, tiến về phía nàng vài bước, ánh mắt có vài phần lo lắng: "Đào măng mùa đông, vậy chẳng phải ngươi định lên núi à? Chuyện này không thể được, quá nguy hiểm. Hay là để Kinh Khê đi đào đi! Hắn là nam nhân, lại còn là hạ nhân, lẽ ra nên để hắn làm những việc tốn công sức này."
"Ta chỉ đến rừng trúc gần nhà mình ở dưới chân núi, lại còn là giữa ban ngày, không có nguy hiểm."
Lý thị yên lặng nhìn nàng, một lúc sau mới nói: "Chắc chắn ngươi còn ý định khác, nói đi, có phải ngươi định lên núi tìm những loại... Hoa cỏ kia để làm thuốc nhuộm phải không?"
Dựa trên sự hiểu biết của Lý thị về Khúc Thanh Giang, ngày thường nàng yêu thích thêu thùa nhưng chỉ dừng lại ở nhà, những sợi tơ dùng để thêu phần lớn đều do nàng tự xoắn và nhuộm, hôm nay đột nhiên nàng muốn đi lên Hộc Sơn bất chấp khuyên can như vậy thì chắc chắn là vì thuốc nhuộm.
"Không thể lừa được Lý tiểu nương mà." Khúc Thanh Giang bị vạch trần ý đồ thật sự nhưng không hoảng hốt, nàng quay người trở vào phòng lấy ra bức tranh đang thêu dở một nửa, mỉm cười nói: "Mấy ngày trước không để ý nên không biết còn thiếu mấy sợi tơ màu xanh da trời, hôm nay cần sử dụng đến mới phát hiện ra, cho nên ta muốn đi Hộc Sơn hái chút ít lá chàm và tùng lam, cỏ lam về làm thuốc nhuộm. Đến mùa thu thập cây Tử Thảo rồi, có thể đào thêm một ít Tử Thảo đem về, để dự trữ làm tơ màu tím cũng được."
Lý thị bị bức thêu trong tay nàng thu hút, do dự trong phút chốc, nói: "Sợi tơ thiếu ngày khác ta sẽ ra chợ mua, chuyện nguy hiểm mà ta nói không phải là địa hình hiểm trở, có chim dữ hay dã thú, mà là nghe ở miền trung An Huy xảy ra lũ lụt, rất nhiều hộ gia đình di chuyển đến phía Nam tránh nạn, trốn vào rừng vào núi để làm cướp, huyện Thanh Giang của chúng ta có nhiều núi như vậy, thật nguy hiểm...!"
Khúc Thanh Giang nghe xong, ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra. Nàng cười nói: "Tiểu nương cũng biết ta có yêu cầu rất cao đối với màu sắc của sợi tơ, tơ do người khác nhuộm nhất định không thể làm ta hài lòng, chẳng thà ta tự nhuộm, dù là xấu hay đẹp đều do ta làm nên, sẽ không trách người khác."
"Về phần chuyện những hộ gia đình trốn vào rừng làm cướp kia thì càng không cần phải lo lắng. Lũ lụt ở miền trung An Huy đã trôi qua một năm, triều đình đã sớm ban xuống chỉ dụ chiêu mộ dân bị lưu lạc, mấy hộ gia đình chạy trốn cũng được thu xếp. Mà huyện Thanh Giang lại nằm cách xa miền trung An Huy, cũng chưa từng nghe nói có cướp làm loạn, mà ta lại thường xuyên ra vào Hộc Sơn, chưa từng gặp nguy hiểm gì cả."
"Từ đây đi đến Hộc Sơn chưa được một dặm, mấy kẻ trộm cũng không dám hành hung. Xung quanh có trai tráng đi tuần tra, còn có người dân làm ruộng, nếu thật sự có nguy hiểm, ta sẽ lớn tiếng kêu cứu, tiểu nương không cần lo lắng."
Từ trước đến nay Khúc Thanh Giang có chủ kiến riêng của mình, Lý thị chỉ là tiểu nương, quả thực không thể quản lý nàng, nghe vậy, liền không khuyên nhủ nữa mà chỉ nói: "Ta đây cũng chỉ lo lắng cho một mình ngươi, ăn sáng xong thì ta sẽ cùng ngươi lên núi."
Nhiều người đi cùng quả thực cũng yên tâm hơn đôi chút, Khúc Thanh Giang không từ chối.
Lý thị đem bánh hấp lại cho đến khi mềm, sau đó cùng Khúc Thanh Giang mỗi người một cái, lại gói thêm hai chiếc bánh vào lá cây để buổi trưa đói thì lấy ra ăn, nàng cõng giỏ trúc trên lưng, cuối cùng cầm theo cuốc với liềm rồi đi ra cửa.
Hộc Sơn nằm ở phía Đông Nam của huyện Thanh Giang, mà thôn Phổ lại ở phía Nam của Hộc Sơn, bên cạnh thôn chính là ngọn núi cao nhất của huyện Thanh Giang ---- Hộc Sơn.
Trước kia huyện Thanh Giang có rất ít người sinh sống, vì thường có dã thú xuống núi quấy nhiễu xung quanh thôn trang, về sau dân số ở huyện Thanh Giang tăng lên, dân chúng bắt đầu khai hoang rừng núi, tiến hành săn bắn, chim ăn thịt và dã thú cũng dần chỉ sống trong rừng sâu, ít xuống núi hoạt động.
">