Tôi là y tá phụ trách phòng chăm sóc tích cực (ICU) của khoa Covid tại một bệnh viên tư nhân ở New Delhi và giám sát công việc của 25 y tá khác. Kể từ khi đại dịch bắt đầu bùng phát, nhiều nhân viên đã nghỉ việc. Họ nói rằng lương của chúng tôi quá thấp và không đáng để mạo hiểm.
Đợt lây nhiễm thứ hai đã dẫn đến tình trạng tăng vọt số bệnh nhân. Giống như tất cả các bệnh viện khác ở New Delhi, bệnh viện của chúng tôi cũng phải từ chối tiếp nhận nhiều bệnh nhân sau khi đã kín chỗ.
Khối lượng công việc của chúng tôi đã tăng gấp 5 lần. Tất cả các y tá hiện đang phải làm thêm giờ. Chúng tôi luôn đến đúng giờ, nhưng chúng tôi chưa bao giờ có thể về đúng giờ.
Tôi đã làm y tá được 22 năm và từng làm việc trong các đợt thảm họa trước kia với lượng lớn bệnh nhân phải nhập viện cấp cứu, nhưng chưa từng chứng kiến những gì khủng khiếp như đang xảy ra. Hiện, tôi rất mệt mỏi vào cuối ngày, đến mức tôi có thể ngủ ở bất kỳ đâu. Tôi thậm chí không cần một chiếc giường nữa.
Các bác sĩ vật lộn cứu bệnh nhân Covid-19 trong phòng cấp cứu tại một bệnh viện ở Ấn Độ. Nguồn: BBC
Điều dưỡng được mô tả là nghề cao quý nhất trên thế giới và chúng tôi được gọi là "chị" là có lý do. Các bệnh nhân coi chúng tôi như người trong gia đình.
Bất cứ khi nào một bệnh nhân mới nhập viện, y tá là người đầu tiên họ gặp và họ hình thành mối quan hệ đặc biệt với chúng tôi.
Những bệnh nhân đến viện sau khi mắc Covid rất sợ hãi, vì vậy chúng tôi luôn cố gắng động viên họ.
Tôi kể cho họ nghe câu chuyện về con sư tử và con nai. Tôi nói với họ rằng, một con nai chạy nhanh hơn, nhưng vẫn có thể bị con sư tử vồ được vì nó vấp ngã khi sợ hãi. Do đó, tôi khuyến các bệnh nhân của mình phải suy nghĩ tích cực vì nếu họ suy nghĩ tiêu cực, virus sẽ chiến thắng.
Trước đó, đôi khi bệnh nhân phàn nàn rằng, họ đã gọi y tá nhưng không ai đến gặp họ ngay lập tức. Song, bây giờ họ đang rất hợp tác. Họ có thể nhìn thấy chúng tôi đang làm việc rất vất vả. Đôi khi, họ thậm chí hỏi liệu chúng tôi đã được nghỉ dùng bữa trưa chưa hoặc mời chúng tôi uống chút nước hay trà.
Trong đợt bùng phát dịch đầu tiên, chúng tôi đã tiếp nhận rất nhiều người lớn tuổi, nhưng giờ thực sự rất buồn khi chứng kiến những người trẻ tuổi, thậm chí mới 15 hoặc 17 tuổi phải nhập viện vì nhiễm virus.
Chúng tôi luôn cố gắng hết sức, cố gắng cứu bệnh nhân cho đến hơi thở cuối cùng.
Viveki Kapoor và các đồng nghiệp đang phải làm việc quá giờ vì bệnh viện quá tải bệnh nhân. Ảnh: BBC |
Tôi cảm thấy rất vui khi một bệnh nhân hồi phục. Tôi cảm thấy mình có thể giúp đỡ mọi người và tất cả những nỗ lực của tôi đã được đền đáp.
Tuy nhiên, khi một bệnh nhân tử vong, tôi cảm thấy như bị nghiền nát. Tôi đặc biệt day dứt về cái chết của những người trẻ tuổi, nó khiến trái tim tôi tan nát mỗi khi một trong số họ không qua khỏi.
Gần đây, cha của một người bạn con gái tôi thiệt mạng vì dịch. Anh ấy còn trẻ. Tôi cảm thấy đau lòng, nhưng tôi có thể làm gì ngoài việc an ủi gia đình anh ấy?
Tuần trước, 25 bệnh nhân đã qua đời tại bệnh viện của tôi sau khi giảm áp suất oxy. Tôi cảm thấy vô cùng bất lực và tức giận.
Tôi luôn tự hào mình là một người Ấn Độ, nhưng tôi đau lòng khi chứng kiến những gì đang xảy ra ở đất nước này và tôi quy lỗi đó do các lãnh đạo của chúng tôi. Tất cả những gì họ quan tâm là chiến thắng các cuộc bầu cử.
Số bệnh nhân tử vong vì dịch tăng mạnh khiến các lò hỏa táng hoạt động suốt ngày đêm mà vẫn không đáp ứng đủ nhu cầu. Ảnh: BBC |
Covid-19 không chỉ biến công việc của tôi trở thành khoảng thời gian căng thẳng không ngừng mà còn kéo căng cuộc sống tại gia đình tôi.
Chồng tôi, một bác sĩ làm việc ở bệnh viện công, đã bị ốm 2 tuần qua, nên tôi đang phải xoay sở vừa đi làm vừa hoàn thành việc nhà, chăm sóc cả 3 đứa con.
Ngoài ra, tôi rất lo lắng vì mẹ tôi 90 tuổi, đang sống ở thị trấn Mathura đã có kết quả xét nghiêm dương tính với Covid-19. Mẹ tôi nhập viện ở đó và đã phải thở máy.
Song, bà đã bình phục và hiện đã trở về nhà. Hãy tưởng tượng một cụ già 90 tuổi đánh bại virus chết người? Tôi coi đó là nhờ chúa trời đã ban thưởng cho tất cả những việc làm tốt đẹp của tôi cũng như phước lành của các bệnh nhân.
Chính tình yêu thương của gia đình và những người hàng xóm đã giúp tôi vững bước. Họ nói, họ lo lắng cho tôi nhưng họ cũng hiểu những gì chúng tôi đang làm là quan trọng. Họ chia sẻ rằng: "Chúng tôi sợ mắc virus corona đến mức chúng tôi đã ngừng bước ra khỏi nhà, nhưng các bạn đang phải ra ngoài mỗi ngày để đối diện với nó".
Một người hàng xóm gần đây kể với tôi, trước đây cô thường thắp một ngọn đèn đất sét mỗi ngày vào lúc chạng vạng để cầu cho gia đình mình được sống lâu. Kể từ khi dịch bùng phát, cô ấy đã thắp thêm một ngọn đèn nữa để cầu cho tôi bình an. Và điều đó làm cho công việc và cuộc sống của tôi trở nên đáng giá.
Tuấn Anh
Bức ảnh chụp người mẹ ngồi bất động cạnh xác con trai vừa tử vong vì Covid-19 trên xe kéo điện, ở giữa con phố đông đúc tại thành phố Varanasi, bang Uttar Pradesh, Ấn Độ đã gây chấn động dư luận.
" alt=""/>Tâm sự gan ruột của y tá ở tâm dịch CovidGia đình tôi thì cả chồng và vợ đều là người kiếm tiền như nhau. Tôi cũng làm việc bán mạng để kiếm tiền cho cả gia đình. Chồng tôi cũng chịu thương, chịu khó, chăm chỉ nhưng là chăm chỉ làm việc cơ quan. Với mức lương hơn chục triệu đồng/tháng, hai vợ chồng cộng lại, chắt bóp tằn tiện cũng đủ nuôi con.
Con người chồng tôi chả có điểm gì chê chỉ chê mỗi tính lười. Việc nhà thì nhác mà chú bác thì siêng. Ra ngoài ai cũng tưởng là chồng tôi tháo vát, chăm lo gia đình nhưng mà thực tế thì lại khác xa. Về đến nhà, trút được bộ đồ đi làm ra khỏi người là nằm uỵch xuống giường và tay cầm cái điện thoại. Chả biết lướt xem gì nhưng mà cứ dán chặt mắt vào nó. Nhiều khi nghĩ tủi thân ví vợ không bằng cái điện thoại.
|
Cũng đi làm từng đó thời gian, công việc của tôi còn vất vả hơn chồng nhưng hết giờ là phi về nhà lo cơm cháo cho chồng con. Chả kịp thay đồ là đứng bếp nấu nướng cho bữa tối. Tay nấu, miệng liên tục giục con đi tắm không quên giục cả ông chồng. Tôi chả khác gì bà mẹ của ba ông con to xác. Nhiều lúc nghĩ mà cục tức lên tận cổ.
Khi đồ ăn được nấu xong thì mới đến lượt tôi đi tắm gội. Cũng nhanh nhanh chóng chóng để còn ra ăn sợ thức ăn nguội mất ngon. Khi đồ ăn đã được dọn đầy đủ ra thì cũng phải cất lời mời chồng ra ăn. Nhiều khi tranh thủ vừa nấu vừa giục chồng thì liền bị quát: “đồ ăn đã chín đâu mà cứ bắt ra lại phải ngồi đợi”. Khi cả nhà ngồi ăn thì ông chồng to xác của tôi vẫn lướt cái điện thoại để trên bàn. Vẫn biết ngoài công việc nhà nước ra thì ông có làm tay trái liên quan đến việc online thường xuyên nhưng không vì thế lúc nào cũng cho phép mình dán mắt vào cái điện thoại. Tôi có nhắc thì ông chồng lại cự nự, rằng công việc, rằng phải kiếm tiền, không trả lời khách hàng bỏ đi hết. Nhiều lúc cứ nuốt cục tức cho xong, nhưng mà không biết có nuốt được mãi hay không?
Ăn xong, con còn nhỏ nên mọi việc dọn dẹp lại là của tôi. Chồng ăn xong cũng chả buồn chung tay dọn dẹp. Cần cái gì tôi phải gọi tới ba, bốn lần mới thấy chồng xuất hiện.
Nhiều khi tôi chỉ muốt hất tung mọi thứ, giải tán cuộc sống bức bách này cho xong. Tôi cũng đi làm như chồng, thu nhập cũng như nhau, vậy hà cớ gì mọi việc đổ hết lên đầu tôi. Cũng nhiều lần chia sẻ, tâm sự, nhỏ có, to có, hờn có, nịnh có nhưng đâu vẫn đóng đây. Tôi vẫn là osin chính hiệu của cái nhà này. Một mình lầm lũi làm mọi việc. Nói như nào thì chồng tôi vẫn là đứa trẻ to xác, ươn người, không thích động chân, động tay vào việc gì hết. Tôi thực sự bất lực và luôn nghĩ đến cái kết đó là ly hôn. Dù biết chồng là người tốt, bản chất tốt, yêu thương vợ con nhưng việc nhà chừa lại hết cho vợ thì tôi không thể chịu mãi như vậy được.
Vẫn biết đàn ông đa phần là ngại làm việc nhà, tính tình vô tâm nhưng thực sự lười như chồng tôi thì đúng là khó mà thay đổi được. Tôi không muốn mãi là osin. Tôi phải làm sao đây để có thể cải thiện và thay đổi được ông chồng “lười như hủi” này./.
Không dưới 3 lần, tôi phát hiện chồng ngoại tình, nhưng mẹ chồng nói, tôi phải 'ngậm bồ hòn làm ngọt' kẻo ảnh hưởng đến uy tín, hình ảnh của anh và gia đình.
" alt=""/>Vợ không phải là osinTôi lấy chồng năm 25 tuổi, lúc đó 2 vợ chồng tay không ôm 1 đống nợ làm đám cưới. Nhà chồng tôi gốc Hà Nội nhưng cũng không phải dạng có điều kiện gì cho cam. Nhà chồng có 2 anh em, chồng tôi là anh cả, dưới còn 1 chú nhưng chú lấy vợ sớm, lúc tôi và chồng cưới, vợ chồng chú đã có 2 đứa con rồi. Cả nhà 3-4 thế hệ sống trong căn nhà bé xây từ 40 năm trước không ổn nên cưới về 2 đứa dắt nhau đi ở trọ.
3 năm, 2 vợ chồng để dành được 300 triệu, thương con cái ở trọ lụp xụp nên hồi cuối năm ngoái chúng tôi quyết vay mượn thêm để trả góp 1 căn nhà 2 phòng ngủ ở ngoại thành. Vừa trả lãi, vừa trả gốc 1 tháng cũng mất hơn 10 triệu, chưa kể con còn nhỏ, tiền biếu ông bà 2 bên, ai ở trong hoàn cảnh của tôi sẽ hiểu khó khăn trăm bề chứ không sung sướng gì. Vậy mà mẹ chồng tôi cứ nghĩ 2 vợ chồng tôi giàu lắm, hết xin tiền mua cái này lại tới cái khác, đỉnh điểm là mới chớm hè bà đã bảo dắt cả nhà chú út sang ở nhờ.
Lúc đầu, bà bảo nhà mới nên chú thím sang chơi ít hôm cho mấy đứa nhỏ chơi với nhau thôi. Nhà chật, vợ chồng tôi ngủ 1 phòng, mấy đứa nhỏ ngủ 1 phòng còn chú thím ở tạm phòng khách. Sau đó bà lại bảo hiện chú thím không đi làm nên qua ở, tiện trông mấy đứa cháu luôn. Con tôi từ phòng nó chuyển sang ngủ với bố mẹ nhường phòng cho chú thím và 2 đứa con.
Gần đây, mẹ chồng tôi tới chơi với cháu, bà bảo mùa hè rồi cả nhà chú thím ở phòng ngủ chật quá hay vợ chồng tôi đổi sang phòng bé, để nhà chú ở phòng to (nhà tôi 3 người, nhà chú 4 người). Hơn nữa bà còn bảo tôi mua giường tầng cho nhà chú, mai mốt chú có nhà chuyển ra rồi vợ chồng tôi sinh thêm đứa nữa là vừa. Từ từ, như vậy ý bà là chú thím ở với nhà tôi tới lúc chú thím mua được nhà?
Nghe tới vậy thì tôi không nhịn được nữa, 2 vợ chồng chú thím ở đây đã 2 tháng rồi, không đóng 1 đồng tiền ăn, chồng thì chơi game, vợ lười hủi, cả ngày chỉ nằm, không nấu ăn, không đi chợ, tới con cái cũng là tôi cho ăn, tắm rửa. Không phải vì chồng tôi cứ động viên bảo mai mốt chú thím về rồi tôi còn lâu mới nhịn được tới giờ này. Đúng là quá đáng quá!
Lúc chúng tôi mua nhà, mẹ chồng bảo không có đồng nào cho vay, mượn sổ ngân hàng vay thêm thì bà bảo chú thím vay tiền còn chưa trả nên không có sổ. Ngoài tiết kiệm ra thì số còn lại đều là bố mẹ đẻ tôi vay mượn cho, tới tiền lãi hàng tháng ông bà cũng đóng hộ. Vì lý gì tôi phải chia nhà cho kẻ không góp 1 xu?
Càng nghĩ càng bực, tới tối khi cả nhà ăn cơm xong tôi mới mang sổ vay ngân hàng, giấy tờ nhà ra đặt lên bàn rồi nói:
- Hồi sáng mẹ bảo con chuyển sang phòng nhỏ ở tới khi nào chú thím mua được nhà chuyển ra. Con nghĩ rồi, thay vì như thế vợ chồng con chuyển sang nhà khác, để nhà này lại cho chú thím, nhà này con mua 1 tỷ 2, giấy tờ nhà, giấy tờ vay nợ ở đây cả. Bây giờ con bán lại cho chú thím đúng giá 1 tỷ 2, không lấy tiền làm nội thất, sửa lại nhà. Chú thím với mẹ cân nhắc nhé.
Mẹ chồng nghe tôi nói xong thì tái mặt, không dám nói tiếng nào. Tôi lại nói tiếp.
- Chú thím ở đây 2 tháng, tiền ở thì thôi coi như con cho cháu nhưng tiền ăn thì phải rõ ràng, nhân có mẹ ở đây con cũng nói luôn. Ăn uống, sữa đường của mấy đứa nhỏ nữa... tất cả là 5 triệu 1 tháng, 2 tháng là 10 triệu. Tiền này chú thím gửi sớm để con còn trả nợ.
Thấy tình hình căng, mẹ chồng tôi đổi hướng bảo thôi tôi đã nói vậy thì để em chồng dọn về nhà, tiền nợ kia thì thôi xem như tôi cho em nó chứ giờ cả 2 vợ chồng nó thất nghiệp không biết bao giờ mới trả được cho tôi.
Vậy là ngay tối hôm đó, cả nhà em chồng dọn ra, trả lại không gian cho nhà tôi. Chồng tôi thì có vẻ buồn lắm vì không thể giúp gì cho gia đình. Nhưng anh cũng thấy nếu không một lần nói rõ thì lâu dài cái mất còn lớn hơn rất nhiều.
Dù đã kết hôn với em nhưng anh vẫn một lòng một dạ hướng về người vợ cũ đã từng phản bội anh.
" alt=""/>Vừa mua nhà, mẹ chồng đã đề nghị điều bức xúc