Thể thao

Nhận định, soi kèo Police Tero vs Lamphun Warrior, 20h00 ngày 06/11

字号+ 作者:NEWS 来源:Ngoại Hạng Anh 2025-01-28 10:11:45 我要评论(0)

ậnđịnhsoikèoPoliceTerovsLamphunWarriorhngàdự đoán tỷ số bóng đá hôm nay Pha lê - dự đoán tỷ số bóng đá hôm naydự đoán tỷ số bóng đá hôm nay、、

ậnđịnhsoikèoPoliceTerovsLamphunWarriorhngàdự đoán tỷ số bóng đá hôm nay   Pha lê - 06/11/2023 05:58  Nhận định bóng đá giải khác

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Giọng nói dịu dàng mang theo ý khẩn cầu, cô ta nghiêng người, tựa hồ như sắp hôn.

Gặp được đôi tình nhân thân mật, khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Thư Điềm lộ ra chút tia ngượng ngùng, con ngươi xinh đẹp hoảng loạn trốn tránh.

Cô rụt đầu lại, giọng nói lạnh lùng của nam sinh không chút dao động truyền đến bên tai, cực kỳ nổi loạn.

"Đừng làm chuyện ngu xuẩn, Bối Hà."

Giọng nói lười biếng lạnh lẽo, lại có chút nguy hiểm, khinh miệt, với ý vị sâu xa, không có một chút ý đùa cợt gì, giống như hắn sẽ làm gì ngay sau đó.

Thẩm Thư Điềm theo phản xạ có điều kiện mà nhìn lại. Thân thể nữ sinh kia thoáng chốc cứng đờ, theo bản năng giữ khoảng cách với nam sinh.

Thẩm Thư Điềm trong lòng nhất thời rối loạn, không rõ cảm giác của mình hiện tại. Di động đột nhiên thông báo, tiếng nhạc chuông vang lên ở nơi khá vắng vẻ này.

Thẩm Thư Điềm lúc này mới nhớ mình chưa tắt đồng hồ báo thức, cô vội vàng tắt đi, ngẩng đầu lập tức chạm phải ánh mắt tò mò của nữ sinh mặc váy hồng kia.

Bầu không khí khó xử bị phá vỡ, nữ sinh kia đứng lên.

Da đầu Thẩm Thư Điềm tê dại, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt né tránh nhìn vào chiếc ghế đá, phát hiện chiếc chìa khóa tìm bấy lâu rơi trên ghế bên cạnh thiếu niên tóc đen.

Màu trắng giống cái ghế, vừa rồi cô cứ ngây ngốc đứng đó nên không chú ý tới.

"Cái đó... Xin lỗi, tôi chỉ là đi ngang qua."

Thẩm Thư Điềm khẽ liếm môi dưới, ngón tay cẩn thận chỉ vào chiếc chìa khóa, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn hắn, thì thầm nói: "Tôi lấy chìa khóa được không?"

Bối Hà nhìn cô, hơi cau mày, khi thấy rõ khuôn mặt của Thẩm Thư Điềm, sắc mặt ngày càng đen lại: "Cô là....."

Tả Tư Nam lười biếng rũ mắt, liếc một cái, ngón trỏ thon dài thản nhiên cầm chìa khóa lên, nhẹ nhàng ném về phía cô.

Thẩm Thư Điềm bắt lấy chìa khóa vào trong lòng bàn tay.

Có vẻ nam sinh này dễ nói chuyện.

Chỉ là...

Tình huống này thật sự rất kinh khủng, đầu Thẩm Thư Điềm vang lên hồi chuông cảnh báo.

"Cảm ơn. Tôi đi trước."

Thẩm Thư Điềm lo lắng nuốt nước bọt, lùi một bước, xoay người chạy đi.

Trần Ngữ Trúc đột nhiên bước tới từ hướng khác.

Cô ấy đã nhanh chóng nhìn thấy cô, cũng không chú ý tới cảnh tượng phía sau: "Tớ về rồi đây. Cậu tìm được chìa khóa rồi sao?"

Lòng bàn tay trắng nõn của Thẩm Thư Điềm mở ra, chiếc chìa khóa nhỏ nằm trên đó, đôi mắt màu hổ phách của cô cong thành hình trăng khuyết nhỏ.

Cô đã quên mất những gì vừa xảy ra, nhẹ nhàng sung sướng nói: "Tìm được rồi."

Tầng ba khu dạy học.



Thi Lâm một tay cầm bóng rổ, một tay móc lấy cổ Vệ Tiêu Kiệt, quay đầu thì thấy Bối Hà đang chạy tới.

Cậu không cẩn thận mà hỏi: "Bối Hà, có thấy Tả ca không?"

Bối Hà trừng mắt nhìn cậu.

Vì không tìm được chỗ nào trút lửa giận trong lòng nên nhấc chân đá cậu một cái, nhưng Thi Lâm vẫn tránh được.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cơn tức lại nổi lên, tức giận đến cào tim xé phổi.

Cô ta tự thấy mình trông cũng không tệ, nhưng không ngờ Tả Tư Nam sẽ từ chối phũ phàng đến vậy, không cho cô ta chút thể diện nào.

Càng tức giận hơn là cảnh tượng xấu hổ đó lại bị người khác nhìn thấy.

Đúng là quá mất mặt.

Chỉ là, khi nhớ tới khuôn mặt của nữ sinh kia, cô ta lập tức cắn chặt môi dưới.

Thiếu nữ ngũ quan tinh xảo, mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen như làn lụa xanh mềm mại, uốn lượn trong gió.
" alt="Truyện Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Sủng Ái" width="90" height="59"/>

Truyện Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Sủng Ái

Amazone Fire Phone là “tác phẩm” của nhà sáng lập Jeff Bezos. Mất 3 năm nghiên cứu và phát triển, Fire Phone mang đến ý tưởng về giao diện 3D đầy thú vị nhưng cuối cùng lại trở nên vô dụng, chưa kể giao diện Amazon nặng nề, chức năng Android hạn chế. Điện thoại của Amazon còn dùng cấu hình dưới trung bình nhưng bán với giá cao cấp. Dù sau này đã giảm giá và tích hợp dịch vụ Amazon Prime được ưa chuộng, mọi nỗ lực không giúp được gì cho Fire Phone. Chưa đầy một năm sau khi ra mắt, “điện thoại lửa” bị ngừng sản xuất và là cơn ác mộng mà không công ty nào muốn lặp lại.

HTC First (2013)

Được gọi với cái tên khác là “Facebook phone”, HTC First tích hợp launcher Facebook (một trong các launcher được đánh giá thấp nhất trên Google Play). Một điều kỳ lạ là dù có hơn 1 tỷ người trên thế giới đang lãng phí nhiều tiếng đồng hồ mỗi ngày cho Facebook, ý tưởng của HTC First lại bị công chúng hờ hững và thất bại. Đây chính là bài học mà Facebook cần ghi nhớ trong thời gian dài.

Ubuntu Edge

Dù dự kiến ra mắt năm 2013, Ubuntu Edge chưa bao giờ được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Thiết bị được quảng cáo là giấc mơ của mọi dân công nghệ với cấu hình hàng đầu (RAM 4GB ở thời điểm 2013), khả năng chuyển đổi giữa hai hệ điều hành Android và Ubuntu cho trải nghiệm hoàn hảo. Mark Shuttleworth, triệu phú đứng sau Ubuntu Linux chính là người chống lưng cho dự án. Tuy nhiên, Ubuntu Edge không thể thu hút nổi một nửa trong mục tiêu 32 triệu USD đặt ra để có thể ra đời. Nó là minh chứng cho thấy ý tưởng tham vọng cũng khó thành hiện thực trong thị trường cạnh tranh khốc liệt như smartphone.

LG Optimus Vu (2012)

Thi thoảng, các hãng công nghệ luôn cạnh tranh nhau để được gọi là “người đầu tiên”. Samsung đã thành công với Galaxy Note, mẫu phablet đầu tiên. Tuy nhiên, LG dường như không muốn trở thành người đi sau nên quyết định tung ra thiết bị “độc quyền” và “đầu tiên” là Optimus Vu. Là smartphone màn hình lớn, Vu dùng tỉ lệ 4:3 khiến kích thước trở nên ngoại cỡ, không vừa vặn với túi quần của nhiều người và khó dùng bằng một tay. Hệ quả là mẫu điện thoại của LG thất bại trên phần lớn thị trường.

HP Veer (2011)

Palm Pre không thành công như mong đợi và buộc Palm phải bán mình cho HP. Đây chính là thời điểm Jon Rubinstein, Tổng Giám đốc Palm, đưa ra ý tưởng về HP Veer, mẫu điện thoại kinh hoàng đi ngược trào lưu màn hình lớn và chỉ dùng màn hình cỡ 2.6 inch. HP Veer còn được giới thiệu theo cách lạ lùng chưa từng có: trong sự kiện ra mắt HP Palm Pre 3, thay vì tập trung vào “át chủ bài”, HP lại dành nhiều thời gian hơn cho Veer.

Microsoft Kin (2010)

" alt="Thất bại đau đớn của 11 “siêu điện thoại”" width="90" height="59"/>

Thất bại đau đớn của 11 “siêu điện thoại”


Chu Minh Ly bước xuống khỏi ghế lái, giẫm lên đôi giày cao gót cao lênh khênh, cô ta đáp lại một tiếng "Ừ" đầy kiêu ngạo rồi sải bước nhanh chóng bước vào sảnh spa.

Quản lý spa đi theo sát phía sau cô ta, "Bể tắm chuyên dụng của sếp đã được chuẩn bị xong, sếp muốn ngâm mình trước hay là massage trước ạ?"

Chu Minh Ly đưa chiếc túi Birkin trên tay cho quản lý, nói, "Ngâm mình trước đã, lát nữa ngoài cuộc gọi của tổng giám đốc Phó và Ấn Lân ra thì từ chối hết cho tôi."

Giọng điệu cô ta vẫn cao ngạo như mọi khi, quản lý spa cũng đã quen với điều đó, khom người tiến lên nhận lấy chiếc túi trên tay cô ta.

Bể tắm chuyên dụng của Chu Minh Ly có một cái tên rất thơ, Bích Lưu Ly.

Trong spa thường xuyên phát những bản nhạc cổ điển du dương, đó là phong cách mà người mẹ quá cố của Chu Minh Ly đã chọn khi còn sinh thời, nhưng cô ta không thích. Vừa bước vào khu vực bể tắm riêng, Chu Minh Ly đã cho người tắt nhạc ở bên ngoài và bật nhạc riêng trong phòng của mình.

Giai điệu sôi động của bài Believer vang lên, lặp lại liên tục trong làn sương mờ lượn lờ quanh phòng.

Bước ra khỏi phòng tắm, cô ta cởi áo choàng tắm, giẫm chân trần bước vào bể tắm, nhắm mắt hưởng thụ dòng nước ấm áp từ suối nước nóng thoang thoảng hương hoa hồng, thỉnh thoảng lại cất giọng ngân nga theo điệu nhạc.

Giữa khoảng lặng trước khi giai điệu bài hát bắt đầu lặp lại một lần nữa, một giọng nói dịu dàng êm tai bất thình thình vang lên.

"Xem ra cô rất thích bài này. Believer à? Thế cô là tín đồ của ai, và ai là đức tin của cô?"

Chu Minh Ly bỗng mở choàng mắt, nhìn cô gái không biết xuất hiện ở trong phòng từ lúc nào, đang lặng lẽ đứng bên bể tắm.

"Sao cô lại vào được đây?" Cô ta sầm mặt, "Cô không phải là hội viên ở đây, ai cho cô vào?"

Giang Sắt ngạo nghễ nhìn xuống, mỉm cười nói, "Dạo trước chẳng phải cô thích sắm vai chị em tình thương mến thương với Sầm Dụ lắm sao? Chính cô đã tặng thẻ hội viên VIP của onsen spa này cho Sầm Dụ, tôi chỉ cần xuất trình thẻ với lễ tân, bọn họ chẳng nói lời nào đã cho tôi vào đây."

"Dù gì thì tôi cũng đã làm đại tiểu thư nhà họ Sầm được 23 năm rồi, bọn họ không nghi ngờ gì cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Nhân viên của cô giống hệt như cô vậy, chẳng có mắt nhìn gì cả." Cô chậm rãi bước lên trước vài bước, "Còn về bể tắm riêng này, có ai mà không biết Chu Minh Ly cô thích đóng vai "trà xanh" nhất, vừa nhìn đã biết căn phòng Bích Lưu Ly này chính là thiết kế dành riêng cho cô, thế nên tôi đã cố ý chọn căn phòng kế bên."

Lời cô ẩn ý bóng gió, trong bông có kim.

Chu Minh Ly cười lạnh, "Muốn vào một spa mà còn phải ăn trộm thẻ hội viên VIP của người khác, xem ra cuộc sống của thứ hàng nhái cao cấp cô đây cũng khó khăn lắm nhỉ. Tôi sẽ gọi bảo vệ đến!"

Vừa dứt lời, cô ta liền đứng dậy định bụng đi tới cầm lấy áo choàng tắm đang vắt trên ghế.

Sàn bể tắm khá trơn, Giang Sắt chỉ hơi nhấc chân đạp nhẹ lên vai Chu Minh Ly một cái đã dễ dàng khiến cô ta mất trọng tâm rơi tõm xuống nước một lần nữa, nước bắn tung toé ra khắp nơi.

Nước hồ bơi đầy cánh hoa hồng tràn vào miệng và mũi của Chu Minh Ly, cô ta chật vật đứng dậy, căm thù nhìn Giang Sắt, tức tối cười khẩy, "Hôm nay cô muốn vào đồn cảnh sát chơi đúng không?"

"Cô cứ thử đi." Vẻ mặt Giang Sắt chẳng mảy may xao động, "Tiện thể để mọi người ở Bắc Thành này biết cô có sở thích bỏ thuốc người khác."

Chu Minh Ly thoáng đờ ra, nheo mắt lại vờ như bình tĩnh, "Cô đang nói bậy bạ gì đấy?"

Giang Sắt lười phải xem cô ta diễn trò, ánh mắt dần lạnh đi, cô cất giọng hỏi, "Chu Minh Ly, bỏ thuốc tôi có vui không? Trilozam, trước đây đã từng có người cho tôi uống loại thuốc này, cô thấy có trùng hợp không?"

Chu Minh Ly nhìn chằm chằm Giang Sắt một hồi lâu, "Tôi không biết cô đang nói nhảm cái gì. Nếu cô có chứng cứ thì cứ việc báo cảnh sát, còn nếu không có, cô lo mà trị bệnh của mình đi, đừng có ở đây làm khùng làm điên!"

"Sao cô biết tôi không có chứng cứ? Quản gia Vu và cửa hàng trưởng của tiệm bán đường cho cô chính là nhân chứng." Giang Sắt đút hai tay vào túi áo khoác, nhìn cô ta từ trên nhìn xuống, "Còn nữa, sao cô biết tôi bị tâm thần? Dám lớn tiếng chửi bới một đứa tâm thần, cô không muốn sống nữa sao?"

Nghe cô nhắc đến quản gia Vu và cửa hàng trưởng từng làm chân sai vặt cho cô ta bằng cái giọng nhẹ nhàng bâng quơ như thế, mí mắt Chu Minh Ly run lên, sắc mặt không còn giữ được vẻ bình tĩnh như trước đó.

Giang Sắt quan sắc vẻ mặt của cô ta, ý cười trên gương mặt dần phai.

"Dự án hợp tác giữa nhà họ Phó và nhà họ Sầm đang được tiến hành ở Úc, đứa em trai vô tích sự của cô sang Úc du học vào năm trước là nhờ công Phó Uẩn sắp xếp phải không? Nghe nói cậu ta hiện đang thực tập trong dự án hợp tác giữa hai nhà có đúng không?"

Chu Minh Ly cố gắng ghìm lại lửa giận đang phừng phừng ở trong lòng.

Nhưng câu nói tiếp theo của Giang Sắt đã hoàn toàn làm sụp đổ vẻ bình tĩnh trên gương mặt cô ta ngay sau đó.

"Bảy năm trước, chính cô đã làm hỏng bức tranh đang được trưng bày trong sảnh trường học của tôi." Giang Sắt giẫm lên bậc thang trong bể onsen, để mặc dòng nước ấm áp lướt qua mu bàn chân, "Khi tôi bị nhốt trong nhà kho bỏ hoang kia, có phải cô đang vui vẻ ngâm mình trong bể nước nóng và tận hưởng âm nhạc ở đây có đúng không?"

"Tôi không biết cô đang nói gì hết."

"Cô biết đấy, sao cô lại không biết cho được." Giang Sắt lại bước xuống một bậc thang, "Cô và Phó Uẩn đã cặp với nhau từ khi nào? Bảy năm trước cô chỉ mới mười tám tuổi, cô đã thích anh ta từ khi đó rồi sao? Không, hẳn là sớm hơn mới đúng. Với tính cách của Phó Uẩn, nếu khi đó cô không khăng khăng một lòng một dạ với anh ta, anh ta sẽ không để cô làm đồng loã với mình."

Cô tấn công từng bước, mỗi một câu như một nhát búa nện thẳng vào tim, khiến nhịp tim của Chu Minh Ly vô thức tăng tốc.

Nhưng cô ta chắc chắn Giang Sắt không thể nào tìm được chứng cứ, bởi vì mấy kẻ bắt cóc kia đều đã chết, mà cô ta và Phó Uẩn cũng chưa từng xuất hiện ở nhà xưởng bỏ hoang kia.

Dù Giang Sắt điều tra ra người phá hỏng bức tranh kia là cô ta thì sao?

Ai mà chẳng có lúc lỡ tay làm hỏng đồ?

Còn về phần quản gia Vu, hàng ngày ông ta đã tuồn biết bao thông tin của nhà họ Sầm ra bên ngoài, làm sao có thể đoán được bọn họ có liên quan đến vụ án bắt cóc kia?

Dù đoán được thì sao, ông ta có chứng cứ sao?

Thóp của ông ta đang nằm trong tay Phó Uẩn, ông ta dám khai ra ư?

Chu Minh Ly từ từ định thần lại, "Nói năng không biết suy nghĩ! Nếu cô còn tiếp tục ăn nói lung tung thì tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng đấy!"

"Cô cứ kiện thử xem." Giang Sắt đi tới trước mặt Chu Minh Ly, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen thẳng ướt sũng của cô ta, "Sao lại đổi sang kiểu tóc này, chẳng phải từ nhỏ cô đã ghét để tóc đen thẳng giống như tôi sao? Còn nữa, từ khi nào lại đổi sang hương nước hoa hương hoa hồng này rồi?"

Cô vừa nói vừa cúi đầu giẫm nhẹ lên mấy cánh hoa hồng đang trôi lững lờ trên mặt nước, "Có phải cô nghĩ Phó Uẩn thích hương hoa hồng nên ngay cả khi tắm cũng phải ngâm mình trong cả bể hoa hồng như thế đúng không? Nói ra cũng khéo thật, tôi vừa mới dùng hương nước hoa này khi đi ăn với Phó Uẩn dạo trước đấy."

Cô lấy một lọ nước hoa màu hồng từ trong túi ra, xịt hai shot lên người Chu Minh Ly, rồi cất giọng hờ hững, "Thích không? Tôi tặng cho cô đấy."

Lọ nước hoa bị cô ném "ùm" vào bể tắm, mặt nước phủ đầy cánh hoa hồng bỗng chốc xuất hiện những gợn sóng lăn tăn.

Chu Minh Ly híp mắt lại, "Cô ăn cơm với anh ấy vào ngày nào?"

"Ngày thứ hai hay thứ ba gì đó sau khi tôi trở về Bắc Thành, ngày 11 tháng 3 nhỉ? Cô nhớ khách sạn hồ Song Nguyệt chứ? Chính là chỗ đó." Giang Sắt nhấc làn váy bị thấm ướt lên, ngồi xuống bên cạnh bể tắm, nhìn cô ta rồi cất giọng thờ ơ, "Lần sau gặp anh ta tôi sẽ đổi sang hương nước hoa khác. Có cần tôi báo trước với cô một tiếng không, đỡ cho cô khỏi mắc công tắm cả bể hoa hồng vô dụng này."

Ngày 11 tháng 3.

Chính ngày hôm đó, Phó Uẩn đã gọi cô ta đến, bảo cô đổi sang mùi nước hoa mới.

Đêm ấy cô ta còn tưởng cuối cùng anh ta đã không còn si mê hương thơm kia nữa, còn mừng thầm một phen.

Giang Sắt lẳng lặng quan sát vẻ mặt của cô ta, lắc đầu ra vẻ không thể hiểu nổi, "Tốt xấu gì cũng là đối thủ từ thuở còn thơ của tôi, sao cô lại trở nên như thế chứ? Làm trâu làm ngựa cho một gã đàn ông vốn chẳng yêu thương gì cô? Phó Uẩn có tài đức gì mà khiến cô si mê như thế?"

"Cô thì biết cái gì?" Chu Minh Ly như bị giẫm phải đuôi, cao giọng đáp, "Tháng này chúng tôi sẽ đính hôn, nếu anh ấy không thích tôi thì sao có thể thuyết phục ông Phó để kết hôn với tôi chứ."

" alt="Truyện Khó Theo Đuổi" width="90" height="59"/>

Truyện Khó Theo Đuổi