Công nghệ

Đâm chết đồng nghiệp đội lễ tang khi đi hát karaoke ở Đắk Lắk

字号+ 作者:NEWS 来源:Kinh doanh 2025-01-29 20:51:01 我要评论(0)

Một lãnh đạo UBND phường Tân Tiến (TP Buôn Ma Thuột,ĐâmchếtđồngnghiệpđộilễtangkhiđihátkaraokeởĐắkLắvvilich hôm nayvilich hôm nay、、

Một lãnh đạo UBND phường Tân Tiến (TP Buôn Ma Thuột,ĐâmchếtđồngnghiệpđộilễtangkhiđihátkaraokeởĐắkLắvilich hôm nay Đắk Lắk) xác nhận, tại địa bàn vừa xảy ra vụ án mạng do mâu thuẫn khi đi hát karaoke khiến 1 người bị đâm tử vong.

Nạn nhân là anh Nguyễn Khắc Hiệp (SN 1973, trú phường Tân Lập).

Nghi can có tên thường gọi là Bi (trú phường Tân Tiến) hiện đã bỏ trốn.

Nguồn tin cho hay, nạn nhân Hiệp và Bi là đồng nghiệp trong đội lễ tang.

Khoảng 17h chiều nay, Hiệp và Bi cùng đội tang lễ tổ chức ăn nhậu. Cả nhóm sau đó rủ nhau đến quán karaoke trên đường Hoàng Hoa Thám (phường Tân Tiến) tiếp tục nhậu và hát.

Tại đây, giữa Hiệp và Bi xảy ra mâu thuẫn cãi vã. Bất ngờ Bi đập vỡ chai bia, dùng đầu sắc nhọn đâm vào cổ anh Hiệp khiến nạn nhân gục tại chỗ.

{ keywords}
Công an phong tỏa, tổ chức khám nghiệm hiện trường

Nhóm đồng nghiệp cùng người dân đưa anh Hiệp đi cấp cứu nhưng nạn nhân đã tử vong trước khi tới bệnh viện.

Công an TP Buôn Ma Thuột xuống phong tỏa hiện trường, tổ chức khám nghiệm điều tra nguyên nhân.

Thông tin từ Phòng Cảnh sát Hình sự Công an tỉnh Đắk Lắk sáng 5/8 cho biết, đang tiếp tục lấy lời khai đối tượng Nguyễn Minh Luân (33 tuổi, thường gọi là Bi, trú phường Tân Tiến, TP Buôn Ma Thuột) để làm rõ về hành vi "Giết người".

Đâm chết bạn nhậu của bố dượng ở Ninh Thuận

Đâm chết bạn nhậu của bố dượng ở Ninh Thuận

Đang ngủ nhưng nghe tiếng người bạn nhậu cãi vã lớn tiếng với bố dượng, Mạnh bật dậy cầm dao bước ra gây án mạng trong đêm.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Cúi đầu không nhìn hắn, xoay người vào phòng.

Lê Tiêu tắm rửa rất nhanh, khi Giang Nhu vừa nằm lên giường hắn đã từ trong bồn tắm bước ra, bởi vì tóc ngắn, thậm chí còn gội đầu sạch sẽ.

Lau khô người xong thì đi lấy quần áo, vốn dĩ còn cho rằng Giang Nhu sẽ tìm quần áo của cha hoặc ông nội hắn, bản thân hắn cũng không chú ý những cái đó, đã chết thì chính là đã chết, người chết cũng là cha và ông nội hắn, chẳng lẽ còn tới tìm hắn? Chỉ là không nghĩ tới, sau khi cầm lấy quần áo mới phát hiện là quần áo mới chưa thấy qua bao giờ.

Áo sơ mi màu xanh da trời, quần dài màu xám xanh, ngay cả quần lót cũng có, đoán là do Giang Nhu mua cho hắn sau khi hắn rời đi. . ?hử ?hách ?ìm ?rang gốc, géc gô [ ???M???Y??.?n ]

Lúc hắn ở khu mua sắm thành phố mua quần áo cho Giang Nhu cũng không nghĩ đến chuyện khác, chỉ là muốn mua liền mua, hiện tại thấy cô ở nhà cũng mua quần áo mới cho mình, không hiểu sao trong lòng ngực lại như bị thiêu đốt một chút.

Loại cảm giác này rất xa lạ, làm cho hắn hồi lâu cũng khó có thể bình tĩnh, nhưng lại không hề chán ghét.

Tay hắn vuốt ve quần áo, đột nhiên có chút hiểu được câu nói luyến tiếc mặc của Giang Nhu vừa nãy, hắn cũng có chút luyến tiếc.

Mím môi, thật lâu sau mới tròng quần áo lên trên người.

Bởi vì mặc quần áo mới, động tác nhấc bồn tắm và đổ nước của hắn đều cứng đờ mấy phần, sợ vệt nước trên thành bồn tắm sẽ làm dơ quần áo.

Khi Lê Tiêu trở lại phòng, Giang Nhu gần như đã ngủ.

Đang hết sức mơ mơ màng màng, một đồ vật màu đỏ bị ném tới bên cạnh đầu cô, trực tiếp đánh bay cơn buồn ngủ của cô.

Giang Nhu hoảng sợ, tức giận mở mắt ra trừng hắn: "Anh làm gì vậy?"

Giọng điệu có chút không vui.

Người nọ không phát hiện ra chỗ không đúng, còn khẽ cười một tiếng nói: "Mở ra nhìn xem."

Giang Nhu không có tâm trạng, nhắm mắt lại, trở mình tiếp tục ngủ.

Lê Tiêu đứng ở mép giường nhìn thấy phản ứng này của cô thì ngẩn người, hậu tri hậu giác phát hiện chính mình chọc người, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, nhưng lại không nói được lời xin lỗi. Sau khi đứng trong chốc lát, hắn quay lưng lại ngồi ở mép giường, vừa xắn ống quần vừa ra vẻ bình tĩnh bổ sung một câu: "Không phải cô hỏi tiền từ chỗ nào tới sao?"

Giang Nhu bị hắn đánh thức, cũng không có lập tức ngủ.

Nghe xong lời này, không rảnh lo tức giận, nhíu mày xoay đầu nhìn thoáng qua.

Người nọ giống như có thêm một con mắt sau lưng, cũng quay đầu lại, đối diện với đôi mắt của Giang Nhu, dùng dáng vẻ không thèm để ý nói: "Không muốn biết thì thôi."

Còn duỗi tay lấy đi gói màu đỏ bên cạnh đầu cô.

Giang Nhu không cần suy nghĩ liền lật người lại: "Có ý gì đây?"

Động tác của hắn quá nhanh, tay đã cầm được gói màu đỏ, sau đó Giang Nhu liền nhìn thấy trên gói màu đỏ còn có chữ viết.

Nếu cô không nhận sai, đây hình như là một lá cờ hiệu.

Cô mở to hai mắt, hoài nghi có phải là nhìn nhầm rồi hay hay không, từ trên giường bò dậy, còn dùng tay dụi mắt, thấy hắn muốn đi, vội nói một câu: "Tôi xem thử một chút."

Người đàn ông giống như không nghe thấy, đứng lên làm bộ phải rời khỏi.

Giang Nhu tức giận duỗi tay giữ chặt góc áo hắn, dùng sức túm một chút hắn mới không nhúc nhích, còn quay đầu lại nhìn cô một cái, nhướng mày nghi hoặc hỏi một câu: "Làm sao vậy?"

"..."

Hoài nghi hắn có phải đang cố ý hay không.

Giang Nhu lười để ý đến hắn, đứng dậy, đoạt lấy đồ vật trong tay người nọ.

Hắn cũng không có phản kháng, thấy cô cầm, liền thuận thế ngồi xuống lần nữa.

Trước tiên Giang Nhu không có mở gói đồ ra xem, mà là lật mặt dưới của gói đồ lên, liền nhìn thấy cờ hiệu màu đỏ phía trên viết « Trí dũng song toàn, nhân dân mẫu mực » tám chữ lớn màu vàng kim, kí tên là đồn cảnh sát thành phố W, thời gian 20/08/1998.

Chính là mấy ngày trước.

Nhịn không được kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Đây là của anh sao?"

Trong lòng gần như có một suy đoán.

Người nọ dường như không để ý lắm đến thứ này, mà là lại lần nữa nhắc nhở nói: "Nhìn xem bên trong."

Giang Nhu nhìn hắn một cái, sau đó thật cẩn thận mở cờ hiệu ra, bởi vì bất ngờ này, cho nên khi nhìn thấy bên trong cờ hiệu là một gói tiền lớn, tâm tình cũng không có kích động như vậy, chỉ là cảm khái một câu: "Nhiều tiền thật đó!"

Sau đó vứt hết đống tiền xuống giường, cẩn thận trải cờ hiệu bị hắn là cho nhăn nhúm ra, tỉ mỉ xếp lại, còn không xác định ngẩng đầu hỏi một câu: "Cờ hiệu này là của anh sao?"

Có lẽ Lê Tiêu không nghĩ tới cô sẽ có phản ứng, hồi lâu cũng chưa lên tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn cô, nghe cô hỏi thế mới lấy lại tinh thần đột nhiên hỏi một câu: "Cái này rất quan trọng sao?"

Vẻ mặt có chút cổ quái.

Giang Nhu cảm thấy hắn hỏi lời vô nghĩa, cờ hiệu không quan trọng thì cái gì mới quan trọng?
" alt="Truyện Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái" width="90" height="59"/>

Truyện Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái