Không chờ bố mẹ chồng ăn sáng, con dâu bị đuổi khỏi nhà

  发布时间:2025-04-10 05:57:44   作者:玩站小弟   我要评论
-Vì sắp muộn giờ học,ôngchờbốmẹchồngănsángcondâubịđuổikhỏinhàdư báo thời tiết giờ làm em đã phải chodư báo thời tiếtdư báo thời tiết、、。

 - Vì sắp muộn giờ học,ôngchờbốmẹchồngănsángcondâubịđuổikhỏinhàdư báo thời tiết giờ làm em đã phải cho con trai ăn trước mà không kịp đợi bố mẹ chồng ngồi vào mâm. Chuyện chỉ có thế bà đã làm ầm ĩ lên, gọi thông gia sang nói chuyện và đuổi con dâu ra khỏi nhà.

Em vừa bị nhà chồng "gửi trả về nơi sản xuất". Bao năm nay nhẫn nhịn nhưng hôm nay em không thể chịu đựng thêm được nữa.

Chuyện là thế này. Sáng hôm đó, em dậy từ 5h30 để dọn dẹp nhà cửa. Mặc dù hôm qua em làm việc khuya nhưng vẫn cố gắng dậy đúng giờ bởi ngày trước khi em vừa đặt chân về nhà chồng đã bị bố mẹ chồng căn dặn. Ông bà nói làm dâu nhà này phải có nề nếp, sáng sớm con dâu phải dậy dọn dẹp, lo bữa sáng cho cả nhà rồi muốn làm gì thì làm.

Bởi vậy về làm dâu đã 3 năm nay chưa một lần nào em được phép ngủ nướng thêm một chút dù tối hôm trước có mệt mỏi, thức muộn thế nào.

{ keywords}

Bất kể ngày mưa hay nắng, mùa đông hay hè em cũng phải dậy từ 5h30 để lo bữa ăn cho cả nhà (Ảnh minh họa)

Sau khi lau 3 tầng nhà xong, em vào bếp nấu đồ ăn sáng cho ông nội chồng, bố mẹ chồng, em trai chồng, chồng và con trai em. Ngoài bữa sáng, em còn om một ấm chè, đánh cốc chén để nhà chồng có nước uống sau khi ăn.

Em nấu nướng xong cũng đã 7h sáng. Lúc này ông nội chồng đã dậy từ lâu đang ngồi xem thời sự trên giường, bố mẹ chồng và em chồng chưa dậy. Chồng em cũng vừa thức, đang gọi con trai dậy ăn sáng để đi học.

Em lên phòng gõ cửa mời ông nội chồng, bố mẹ chồng xuống ăn sáng. Nhà em có tục lệ là cả nhà sẽ ăn bữa sáng cùng nhau. Mẹ chồng cho rằng như thế mới là đúng chuẩn của một gia đình nề nếp. Bà rất ghét việc sáng sớm "mạnh ai nấy làm" ăn uống qua loa rồi mỗi người một ngả ra khỏi nhà.

Em dọn mâm sẵn sàng lên bàn. Trong khi chờ cả nhà đánh răng rửa mặt em thay quần áo để ăn xong đi làm cho kịp giờ. Em làm ở doanh nghiệp nước ngoài, 8h phải có mặt để chấm công. Đi muộn không những bị phạt vì vi phạm quy định mà sếp cũng không hài lòng.

Tuy nhiên em chờ mãi vẫn chưa thấy mẹ chồng xuống nhà để ăn cơm. Em hỏi bố chồng thì ông bảo: "Chắc bà ấy đang ngủ". Em nghe thế đã hơi khó chịu vì nhiều lần trước cũng vì bà xuống ăn cơm muộn mà em bị muộn giờ làm. 

Thêm vào nữa là hôm qua cô giáo của con trai em còn dặn là sáng nay đưa bé đến trường sớm vì ở trường của cháu có hoạt động đi tham quan dã ngoại. Lo lắng con bị muộn giờ em đã cho cháu ăn trước phần của mình. Con vừa ăn xong em quay vào lấy ba lô cho cháu rồi hai mẹ con chuẩn bị đến trường. Lúc này chồng em cũng vội vàng ra đẩy xe cho hai mẹ con.

Bất ngờ từ trên gác mẹ chồng em vừa xuống nhà vừa chửi sa sả. Bà mắng em là "mất nết", "không biết trên, biết dưới", "không tôn trọng bố mẹ chồng". Bà bảo không biết em làm cái gì to tát, chức cao vọng trọng ở ngoài kia mà sáng ông bà chưa ngồi vào mâm, chưa thấy mặt mà con cái đã ăn xong vứt nồi niêu xong chảo ra đấy. Em nghe uất ức vô cùng vì cả mâm còn nguyên vẹn. Em chỉ lấy một ít cho vào bát để con em ăn sáng. Thậm chí em còn chưa ăn miếng nào nhưng sợ muộn giờ nên vác bụng đói đi làm.

Bà vẫn tiếp tục mắng mỏ em không nhịn được nữa nên đành lên tiếng: "Con gọi mẹ dậy từ 7 giờ bây giờ là 8 giờ kém rồi mẹ mới xuống. Ngoài việc gia đình con còn công việc cơ quan, việc học hành của cháu, con phải đi chứ ở nhà đợi mẹ dậy đến bao giờ?".

{ keywords}
Bà mắng mỏ em không tiếc lời (Ảnh minh họa)

Chỉ cần nghe có thế bà xông lên giằng lấy xe máy của em không cho mẹ con em đi. Vừa giằng bà vừa chửi em không tiếc lời. Lúc đó chồng em, bố chồng chỉ đứng ngoài khuyên can: "Thôi thôi, sáng sớm ầm ĩ hàng xóm họ cười cho". Bà vẫn không rời tay. 

Trong lúc giằng co chiếc xe bị nghiêng, con trai em ngồi phía trên suýt ngã. Cháu hét lên vì sợ hãi. Lửa giận bốc lên em lấy hết sức bình sinh đẩy bà ra. Bị em xô mạnh bà ngã ra nhà. Lúc này bà la ầm ĩ lên. Bà cho rằng em là con dâu mà hỗn láo, dám đánh mẹ chồng. Bà rủa xả em không còn từ nào để nói.

Cuối cùng nhờ sự can thiệp của chồng em mới đẩy được xe ra cổng để đưa con đi học. Hai mẹ con vừa đi vừa khóc. Trên đường đi nghĩ về những ngày tháng sống với nhà chồng không khác gì địa ngục lòng em đau vô cùng.

Em ở với nhà chồng bức bí vô cùng. Sáng nấu cơm cho cả nhà. Trưa dù chỉ nghỉ được ít, nhà cũng chẳng gần công ty nhưng em vẫn phải về lo cơm nước cho từng ấy con người. Trong khi bà nghỉ hưu, ở nhà nhàn rỗi chẳng làm gì. 

Buổi chiều em đi làm về muộn là bà mặt nặng mày nhẹ. Dù em có về lúc 7, 8h tối thì bà cũng thèm cắm cho nồi cơm chứ nói gì đến nấu món này món nọ. Bà cho rằng phận em nhà nghèo may mắn được về chốn nhà to cửa rộng, gia đình tri thức thì phải ăn ở thế nào cho xứng đáng.

Bà tuyên bố con dâu phải lo toan cơm nước dọn dẹp cho gia đình dù em vẫn đi làm, chưa bao giờ ngửa tay xin đồng nào hay để nhà chồng phải nuôi một bữa.

Chồng em vốn thương vợ thương con nhưng hiền lành nên chẳng nói đỡ được vợ câu nào. Từ lâu nay bà làm vương làm tướng trong nhà bởi bà là phụ nữ duy nhất lại thêm bệnh huyết áp cao nên có gì mọi người cũng đành nhịn. Trước đây, bà thuê giúp việc nhưng cũng chẳng ai ở được lâu. Từ khi có em bà cho giúp việc nghỉ hẳn với lý do: "Để rèn dâu chứ không lại lười".

Không chỉ chuyện cơm nước, những vấn đề khác của vợ chồng em bà cũng can thiệp một cách sỗ sàng. Em đang đi xe wave, muốn đổi cái xe tay ga để mặc váy cho tiện mà mẹ chồng cũng chửi vì không hỏi ý kiến bố mẹ mà tự quyết. Mặc dù số tiền đấy là tiền tích góp của vợ chồng em.

Em muốn về nhà ngoại chơi, ăn bữa cơm cũng phải thưa gửi hết ông nội chồng, bố mẹ chồng rồi mới được đi. Hoa quả, món ngon trong nhà em mua về cũng phải mời ông nội chồng, bố mẹ chồng, chồng rồi em mới ăn. Việc gì cũng phải đặt ông bà lên đầu phận con cháu mới được theo sau.

Em sống thấy mệt mỏi, ngột ngạt với những lề thói mà bà đặt ra nên trưa hôm ấy lần đầu tiên em không về nhà. Em ở lại công ty đi ăn trưa với mọi người. Ăn cơm xong em có thời gian nghỉ ngơi dù cũng chẳng nghĩ được vì lòng cứ buồn phiền chuyện lúc sáng.

Thấy trưa em không về phục vụ cơm nước như mọi ngày, mẹ chồng em giận dữ vô cùng, bà gọi điện cho bố mẹ em đến để nói chuyện. Ngay tối đó em đi làm về đã thấy bố mẹ đẻ em ngồi ở phòng khách, mặt đầy sự buồn phiền, lo lắng. Xin kể thêm với mọi người, gia đình em cách nhà chồng 50km, mất 2 tiếng để đi xe máy mới lên được. Ông bà dắt díu lên nhà thông gia tưởng có chuyện gì nghiêm trọng hóa ra là để nghe thông gia trách móc con gái mình.

Nghĩ bố mẹ sinh mình ra chưa báo hiếu được ngày nào nay lại để ông bà chứng kiến chuyện này em ấm ức vô cùng. Suốt buổi đó mẹ chồng nói xấu em đủ điều, bảo bố mẹ em dạy con không cẩn thận. Bà kết luận sẽ trả em về cho ông bà thông gia dạy giỗ thêm chứ không chấp nhận "loại con dâu như nó". 

Em vừa hận mẹ chồng vừa thương bố mẹ nên chỉ trả lời: "Mẹ dạy thế nào con nghe thế nấy. Con về đây tay không thì con ra đi như thế, còn con trai con chưa đủ 3 tuổi xét theo luật pháp cháu phải do mẹ nuôi dưỡng nên con sẽ mang con theo".

Khi nghe em nói thế, trái với sự mong đợi của bà, bà giận dữ vô cùng định lao vào tát em nhưng lúc này chồng em ngăn được. Anh ấy hét lên với bà: "Bà muốn thế nào nữa? Bà muốn vợ chồng con bỏ nhau? Cháu bà không cha, không mẹ bà mới hả lòng sao?".

Sau buổi đó, cả nhà xúm vào khuyên giải, làm hòa nên bà nguôi ngoai. Tuy nhiên bà tuyên bố sẽ không cho qua nếu em không xin lỗi bà. Dù bà nói bỏ qua và cho em "tiếp tục được ở trong nhà" của bà nhưng lòng em đã chán ngán lắm rồi. 

Em muốn ra đi vì không chịu nổi tính khí mẹ chồng nhưng lòng em vẫn còn tình cảm với chồng. Ngày trước đã có lần chúng em đề xuất được ở riêng nhưng ông nội chồng và bố chồng bảo vợ chồng em là con cả phải ở lại để làm trọn trách nhiệm với cha mẹ. Em khó nghĩ quá xin hãy cho em lời khuyên.

Vũ Thị Th. (Hà Nội)

相关文章

  • Siêu máy tính dự đoán Bologna vs Napoli, 01h45 ngày 8/4

    Nguyễn Quang Hải - 07/04/2025 08:34 Máy tính
    2025-04-10
  • Một ngày như bao ngày khác, anh Khánh đi đá bóng về bỗng thấy cơn đau tức ngực. Anh cho rằng do va chạm khi tranh bóng ban chiều gây nên, nghỉ ngơi sẽ đỡ.

    Nhiều ngày sau, cơn đau không thuyên giảm mà càng lúc càng nặng. Anh vào Bệnh viện Bạch Mai thăm khám. Bác sĩ không phát hiện dấu hiệu gì nguy hiểm, chỉ chẩn đoán anh vận động mạnh nên đau cơ nhưng chưa đầy 1 tháng anh bị liệt hoàn toàn, cả ngày nằm bất động, chân không còn cảm giác.

    Bố mẹ biết tin, tất tả từ quê lên, vội đưa con trai quay lại bệnh viện kiểm tra, lần này anh được viết giấy giới thiệu sang Bệnh viện Hữu nghị Việt - Xô chụp cộng hưởng từ. Nhận kết quả, bố mẹ rụng rời khi phim chụp cho thấy trên cột sống của anh có khối u đang mọc rễ.

    {keywords}
    Nhìn nam MC chững chạc, khỏe mạnh trên sân khấu ít ai biết anh từng gắn bó với chiếc xe lăn.

    Qua các xét nghiệm, bệnh viện chẩn đoán khối u thuộc dạng ác tính, cần mổ gấp. Bố mẹ giấu anh tình trạng bệnh, ra ngoài hành lang, ôm nhau sụt sùi khóc. Năm đó là năm 1999, khi anh Khánh vừa tròn 20 tuổi.

    ‘Thời điểm tôi phát bệnh, cả miền Bắc chỉ có 1 máy cộng hưởng từ, công nghệ chưa hiện đại như bây giờ, việc điều trị cũng khó khăn hơn. Tuy vậy, gia đình quyết định cho tôi làm phẫu thuật, hi vọng ‘còn nước, còn tát'.

    Tôi hoàn toàn không hay biết về căn bệnh mình mắc phải, vẫn lạc quan tin rằng mổ xong, một tháng sau ổn định sẽ tiếp tục quay lại trường ôn tập, thi học kỳ’, giọng xúc động anh kể.

    Trải qua cuộc đại phẫu ‘thập tử, nhất sinh’, anh Khánh tỉnh lại trong vòng tay gia đình nhưng đôi chân vẫn không có cảm giác. Lúc này, bố mẹ mới tiết lộ sự thật.

    Bác sĩ nói ca mổ thành công tốt đẹp nhưng đáng tiếc, khối u làm tổn thương cột sống, anh sẽ không còn khả năng vận động. Nghe hung tin, bầu trời trước mắt anh như sụp xuống.

    Cả gia đình xúm vào giúp đỡ, động viên anh vượt qua giai đoạn khủng hoảng. Bố mẹ anh quyết không từ bỏ dù chỉ còn một tia hi vọng. 

    Anh được chuyển khắp các bệnh viện, bố mẹ thay phiên nhau nghỉ phép, chăm sóc con trai. Sau 2 năm điều trị tích cực, các bác sĩ lắc đầu khuyên anh chấp nhận số phận, ngồi xe lăn.

    Cú lội ngược dòng

    Đôi chân anh teo tóp, co quắp lại. Bố phải dùng những thanh gỗ cỡ lớn, nẹp chân anh vào cho khỏi cong. Lớp gân co rút, vùng da chân tự nứt toác, máu tứa ra. Phía sau lưng anh xuất hiện vết hoại tử vì nằm lâu ngày. Đôi mắt mẹ trũng sâu, tóc bố thêm nhiều sợi bạc.

    Kinh tế gia đình cũng rơi vào kiệt quệ. Từ căn nhà rộng rãi, bố mẹ anh bán đi, mua ngôi nhà chật hẹp, cốt sao có tiền chữa bệnh cho con trai.

    Cậy nhờ Tây y chưa mang lại kết quả mong muốn, về quê, bố mẹ tiếp tục đưa anh đi bó thuốc lá.

    {keywords}
    Anh Khánh tại lễ bế giảng lớp tiếng Anh dành cho người khuyết tật.

    ‘Người ta thường nói ‘có bệnh thì vái tứ phương’, gia đình tôi nghe ai mách thuốc nào tốt, phương pháp nào hay, đều áp dụng hết. Cách vài ngày, lại đưa tôi đi ngâm suối khoáng kết hợp tập vật lý trị liệu.

    Dần dần, chân tôi bắt đầu có cảm giác trở lại, bố dắt tôi tập đi, từng bước, từng bước như đứa trẻ con. Cứ thế, đến một ngày, tôi có thể dùng nạng di chuyển. Giây phút đó cả nhà tôi nhìn nhau bật khóc’, đưa tay lau giọt nước mắt, anh Khánh nói tiếp.

    Để hỗ trợ bố mẹ, kiếm thêm tiền trang trải cho bản thân, anh Khánh vay mượn, mở quán kinh doanh internet gần nhà.

    Thu nhập không cao nhưng bù lại anh có thời gian học thêm một số lĩnh vực mình yêu thích và ôn thi lại đại học.

    7 năm sau ngày nhận bản án nghiệt ngã mà số phận mang đến, anh tiếp tục thi đỗ vào Đại học Bưu chính Viễn thông. 

    Anh tiếp tục hành trình 4 năm học trên giảng đường. Hàng ngày, cô em gái đang là sinh viên Luật nhận nhiệm vụ đưa đón anh đi học. Mặc dù vẫn phải dùng nạng nhưng sức khỏe và việc đi lại của anh cũng khá hơn trước.

    Anh tìm đến các hội, nhóm khuyết tật, chia sẻ cùng họ câu chuyện vui buồn của mình. Từ đây, anh bắt đầu hành trình giúp đỡ, động viên những mảnh đời bất hạnh khác.

    Tối anh dạy tại các lớp học tình thương, lớp xóa mùa chữ cho trẻ em lang thang, mang niềm tin, nghị lực của mình lan tỏa cho người cùng cảnh ngộ. Sau đó, anh tập đi không dùng đến nạng và sử dụng xe máy như bao người bình thường khác.

    Hiện anh phụ trách Ban Thanh niên của Hội Người khuyết tật TP.Hà Nội và mở một công ty riêng chuyên kinh doanh thiết bị công nghiệp cùng bạn bè.

    Bố mẹ anh đã nghỉ hưu, chuyển về Hà Nội sống cùng các con. Trong các hoạt động thiện nguyện không ngừng nghỉ, anh bộc bạch, luôn có bố mẹ và em gái song hành.

    {keywords}
    Anh Khánh (áo trắng) đi từ thiện trên vùng cao cùng các tổ chức.

    Mỗi sự kiện quy mô nhỏ dành cho người khuyết tật, anh vừa lên kế hoạch tổ chức, đạo diễn kịch bản và kiêm luôn vai trò MC.

    ‘Đây là cú lội ngược dòng, đối mặt với số phận nghiệt ngã của tôi. Nếu tôi và bố mẹ buông tay, có lẽ không có được ngày hôm nay’, anh Khánh tâm sự.

    Cũng trong hoạt động thiện nguyện, anh tìm được một nửa của mình. Những lần đi dạy, anh quen biết Đăng Thùy Ninh (SN 1993) - cô sinh viên khoa Văn trường Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn.

    {keywords}
    Vợ chồng Xuân Khánh - Thùy Ninh trong ngày cưới.

    Cô gái gốc Hà Nội, sống nội tâm, có tấm lòng nhân hậu, biết quan tâm, chia sẻ với các hoàn cảnh đáng thương đã làm trái tim anh xao động. Tình yêu nhanh chóng nảy nở giữa hai người. Sau 1 năm tìm hiểu, họ về chung một nhà trong niềm hạnh phúc vô bờ.

    Vì sức khỏe anh chưa cho phép, đến nay vợ chồng anh vẫn chưa sinh em bé. Anh chia sẻ, sẽ nhờ đến y học can thiệp để sinh con, cho hạnh phúc thêm trọn vẹn.

    Bên cạnh bố mẹ, em gái, giờ đây, anh Khánh có thêm vợ sát cánh, cùng thực hiện các dự án cho người khuyết tật, san sẻ yêu thương đến cuộc đời.

    'Giáo dục là dạy làm người, không phải mua bán’

    'Giáo dục là dạy làm người, không phải mua bán’

    25 năm nay, lớp học tình thương của bà giáo Đỗ Thị Thoa (SN 1943, phường Lê Lợi, TX Sơn Tây, Hà Nội) vẫn đều đều vang lên tiếng ê a, ngọng ngịu của lũ trẻ.

    '/>

最新评论